UYỂN THỨC GIẤC TỪ SỚM, MỘT THỨC GIẤC không cần thiết chút nào. Uyển lười biếng nhắm mắt kéo dài phút giây thoải mái nhàn rỗi của một ngày nghỉ. Nhưng, giấc ngủ vẫn bằn bặt biến mất. Vẫn không vướng vất lại trong Uyển một thoáng nào.
Tối qua đi chơi với Hải về khuya đến thế mà sáng nay thức giấc sớm Uyển vẫn không thấy mệt mỏi.
Tiếng lao xao dành ăn của lũ em dưới nhà đem đến cho Uyển những nôn nao bất chợt. Buổi sáng của chủ nhật bao giờ cũng đông đủ và ồn ào như thế. Uyển tung chăn vùng dậy, như một đứa trẻ con, Uyển quên hẳn Uyển của tuổi lớn. Đánh răng, rửa mặt, thay quần áo vội vã, thật nhanh và thật nhí nhảnh chạy xuống. Vừa thấy Uyển ló mặt vào phòng ăn Thủy đã hét ầm lên :
- Ê ! Uyển đi chỗ khác chơi đi, Mẹ bảo Uyển sắp lấy chồng là người lớn rồi thì không được phá phách dành ăn với tụi nhỏ nữa.
Lũ em nhỏ reo hò tán thành. Thủy nói xong tiếp tục ăn, Uyển cười nhẹ đưa ý nghĩ về Hải. "Anh có biết là em đã lớn vượt lên sự đùa phá ồn ào của lũ em rồi không". Ngồi xuống bên Thủy, con nhỏ tỉnh bơ không nhìn Uyển vẫn cắm đầu ăn ngấu nghiến đĩa bánh cuốn chả đầy vun, Uyển nói thầm "Ăn thế thảo nào người không tròn... như hột mít".
Đập khẽ lên vai Thủy cho con nhỏ ngừng ăn, Uyển hỏi :
- Phần tao đâu ?
Thủy cười :
- Làm gì có phần mà hỏi ? Bà lớn quá rồi, bảo thiên hạ lo cho.
- Lớn thì cũng phải ăn chứ bộ. Không ăn thì làm sao lớn nổi để... lấy chồng ?
- Em ăn nhiều thế có lớn không ?
Uyển ngắm Thủy, nheo mắt trêu nó :
- Không lớn, nhưng càng ngày càng… tròn như… hột mít.
Thủy kêu ré lên :
- Mụ gầy này ăn nói vô duyên quá đi. Không thèm nói chuyện với mụ nữa.
Uyển cười dài. Cứ động chạm đến sự “tròn trĩnh” của con nhỏ là y như con nhỏ la hét ầm lên như thế. Uyển biết "tẩy" của Thủy, mỗi lần Thủy "phê bình" Hải để trêu Uyển quá dai, Uyển lại phải làm nó im bằng cách nhắc đến sự “tròn trĩnh" của nó. Thế là bình yên trở lại và con nhỏ giận dỗi đùng đùng bỏ đi ngay.
- Hôm nay anh Hải có đến không hở Uyển ?
Thủy vừa hỏi vừa "thu vén" đĩa bánh cuốn sạch sẽ đâu vào đấy. Thủy nhắc đến Hải là để mở màn cho những câu "trả thù" lúc nãy đây. Uyển lắc đầu :
- Chắc là không.
- Sao lại chắc là ?
- Tại tao không hẹn anh ấy đến.
Thủy xí dài :
- Ông bà bám nhau như đỉa, xa nhau một ngày đã phát điên lên rồi thì chủ nhật sức mấy mà không hẹn.
Uyển làm mặt nghiêm bảo Thủy :
- Tao nói thật chứ sao, lâu lâu cũng phải tự do một chủ nhật chứ. Trưa nay anh Hải không đến tao với mày đi phố chơi.
Thủy so vai :
- Chê đi phố với Uyển, chiều nay em mắc hẹn với tụi bạn.
Uyển đứng dậy mắng đùa Thủy :
- Lúc nào cũng nhắc đến bạn, tụi nó có nuôi sống nổi mày không ?
Thủy nhìn theo Uyển, nói to :
- Ừ ! Em thế đó. Em cần bạn hơn cần người yêu. Nếu không có bạn em... chết sướng hơn.
Thật nhảm ! Uyển lẩm bẩm, làm như không nghe tiếng Thủy nói tiếp. Uyển đi thẳng lên phòng. Buổi sáng này là mấy mươi buổi sáng Uyển thấy Uyển người lớn, Uyển thấy Uyển hoàn toàn biến đổi, hoàn toàn lột xác. Từ một cô bé nhỏ nhít rong chơi Uyển biến thành một Uyển duyên dáng mặn mà. Thành người tình, thành hôn thê của Hải. Những ngôn từ thật xa lạ nhưng cũng thật đằm thắm, trìu mến đầy ắp những thương yêu mặn mà xoáy lốc trong Uyển, lấn lướt Uyển, cho Uyển thấy Uyển có bổn phận với Hải, một bổn phận đáng yêu nhất. Một cuộc sống mới sắp thành hình. Cuộc sống ấy có vui có dễ thương và ngọt ngào lắm không ?
Sáng nay rảnh, Hải không đến Uyển sẽ có thì giờ ngồi viết thư cho Hà. Một bức thư thật dài, kể cho Hà nghe nỗi xôn xao trong Uyển của những ngày "trói buộc" đậm đà này, nhắc với Hà một lần những kỷ niệm ngọt ngào của tuổi nhỏ rồi quên, rồi bỏ, rồi giã từ hết. "Hà nhỉ ! Kỷ niệm nào cũng viết không hết lời, nhắc không trọn vẹn vì kỷ niệm đầy quá. Những buổi tối chạy nhẩy đuổi nhau ồn ào một khu cư xá đông đúc. Những buổi chiều hai đứa lang thang qua những con đường dài hai hàng me và mơ ước vu vơ. Những buổi tối họp nhau ở nhà Khánh nghe các anh lớn bày trò phá phách, cầu cơ bói bài, dọa cho hai đứa sợ hãi cứ nắm chặt tay nhau, rút vào tận trong cùng ngồi. Thế mà vui, không thể nào quên nổi những buổi họp mặt đó".
Uyển nhắc với Hà đôi mắt sáng của anh Lương. Đôi mắt có những tia nhìn kỳ lạ, xoáy buốt mỗi khi anh nhìn Uyển. Cái nhìn đó đã đánh thức những nao nức khôn cùng trong Uyển. Anh Lương đẹp, thật đẹp. Uyển sẽ không diễn tả anh Lương đẹp như tài tử xi nê. Anh Lương không có khuôn mặt trắng không có đôi môi đỏ như môi con gái thoa son, không có dáng người no đầy của một tên con trai nhà giàu, một công tử bột đầy đủ phè phỡn. Trong Uyển, anh Lương cao và khỏe, có đôi mắt lúc thì thật dịu dàng cho Uyển mềm lòng, lúc thì dữ dằn cho Uyển nể sợ, cho Uyển bé bỏng nhỏ nhoi. Cho Uyển thấy anh xa vời như thần tượng. Cho Uyển mãi mãi thích gần anh, nhìn nụ cười thu hút đó, nhìn ánh mắt đó. Uyển tưởng tượng ra đôi chân anh thật dài, thật thẳng. Uyển nhìn thấy màu áo trắng anh mặc. Có lẽ nhờ anh Lương nên Uyển thích con trai mặc sơ mi trắng từ ngày ấy.
Buổi sáng hôm nào Uyển đã giận dỗi anh Lương khi nhìn anh đưa một người con gái lạ đến nhà. Người con gái Uyển quên hẳn khuôn mặt trong trí nhớ nhưng màu áo tím Uyển không quên. Không bao giờ quên được. Màu tím Huế đẹp não nùng. Thảo nào anh Lương chẳng si mê đắm đuối, những người bạn của anh vẫn thường nói đùa anh như thế, nói cả những khi có mặt Uyển bên anh.
Đưa người con gái đi ngang mặt Uyển, anh Lương dừng lại, vuốt má Uyển :
- Sáng nay nghỉ học à, cô bé ?
Uyển gật đầu, người con gái dịu dàng cầm bàn tay Uyển, khen nhỏ :
- Cô bé dễ thương ghê, anh nhỉ ?
Anh Lương cười thật đẹp, nhìn người con gái âu yếm :
- Dễ thương và... xinh như em vậy.
Uyển giật mạnh bàn tay ra khỏi bàn tay cô gái, vùng vằng đi vào nhà. Uyển không hiểu tại sao Uyển lại có hành động và cử chỉ khó chịu đó với một người con gái lạ. Chỉ biết Uyển ấm ức, ray rứt, Uyển ghen hờn vô lối với cả hai người. Uyển muốn đập phá la hét, muốn khóc tức tưởi cho trôi đi tất cả, cho anh Lương và người con gái anh yêu biến mất trong Uyển. Không còn gì, không còn gì nữa hết.
Đó là một thức tỉnh đầu đời con gái, là những mơ ước si cuồng suốt thời gian anh Lương hiện diện bên Uyển. Uyển biết ích kỷ ghen hờn từ đó.
Bức thư viết cho Hà kéo dài không muốn dứt cho đến lúc Thủy lên, mang theo ồn ào :
- Chán quá, lại viết thư rồi, lúc nào thấy bà là thấy viết thư. Thư từ kiểu này dám có ngày anh Hải... điên vì ghen mất thôi.
Uyển quăng bức thư ra bàn, mắng Thủy :
- Ồn vừa chứ, tao viết cho bạn gái chứ viết cho bạn trai sao mà ghen.
Thủy cười nham nhở :
- Viết thư cho bạn gái nhưng nhận thư bạn trai không ghen sao được ? Ngày nào có thư là y như thư bà nhiều nhất. Em mà là anh Hải em cấm hết, thư từ, bạn trai phải nhét xó.
Nghe Thủy nói Uyển cười dài :
- Anh Hải "suya" là không ghen nhảm đâu em ơi, ông ấy mà "độc tài" kiểu mày tao từ hôn liền. Với tao, bạn bè và người yêu phải được... thương bằng nhau.
- Nói như Uyển có ngày ông Hải ông ấy giết Uyển, coi chừng đó.
Thủy dọa, Uyển gạt ngang :
- Thôi, đừng nói nhảm. Sao hôm nay bênh anh Hải hết mình vậy ?
Thủy cười không nói gì. Uyển mân mê chiếc nhẫn đính hôn nằm trên ngón tay áp út, chiếc nhẫn này trói buộc cả đời Uyển vào Hải không dứt, không rời. Không bao giờ xa cách nổi nhau.
Đeo chiếc nhẫn đính hôn đi chơi gặp mấy thằng bạn trai, tụi nó hét ầm lên :
- Uyển lấy chồng bao giờ vậy ?
- Nhiều kẻ "đau tim" vì tin này lắm đó nghe Uyển.
Về nhà kể cho Thủy nghe, Thủy xui :
- Tháo nhẫn cất đi Uyển, cứ để cho thiên hạ tưởng lầm Uyển chưa có ai để thiên hạ nuôi hy vọng chơi.
Nghĩ đến Hải, Uyển do dự :
- Nhỡ anh Hải hỏi đến thì sao ?
- Thiếu gì cách nói, Uyển cứ bảo là Uyển... để dành đến ngày cưới đeo luôn thể cũng được vậy.
Uyển dọa Thủy :
- Anh Hải có nói gì là tao đổ tại mày xui tao đó nghe không ?
Thủy nheo nheo đôi mắt cười vui :
- Như em là khỏe nhất, tha hồ bay bướm ăn chơi mà không sợ một ràng buộc nào.
Trong một thoáng ngắn Uyển thấy Thủy nói đúng. Như hôm đám hỏi xong, lúc họ hàng ra về hết chỉ còn lại hai chị em trong phòng, Thủy nhìn Uyển thật lâu rồi nói nhỏ :
- Kể từ phút này chị thuộc về anh Hải rồi, thôi giã từ những ngày vui chơi chân sáo nhé.
Nghe Thủy nói, Uyển bỗng thấy buồn, nao nao muốn khóc.
- Uyển tiếc không ?
Bảo tiếc nuối cũng không đúng mà bảo Uyển vui cũng không đúng. Uyển chẳng còn hiểu nổi Uyển. Buổi đầu nhận nhẫn đính hôn của Hải trước họ hàng hai bên, Uyển đã thoáng rưng rưng buồn. Như thế là tiếc nuối đó sao ? Hải cũng hỏi Uyển như Thủy lúc hai đứa đi chơi với nhau buổi tối ấy :
- Em có tiếc gì không ?
Hình như Uyển đã lắc đầu, hình như Uyển đã nép sát vào Hải lúc đó như một trao gởi vĩnh viễn. Những lúc bên Hải, Uyển thấy lòng bình yên nhất, không lo lắng, ưu phiền không nghĩ đến một điều gì khác ngoài Hải với những ánh mắt tình tứ thiết tha, với những nụ hôn đằm thắm nồng nàn đầu đời con gái. Từ ngày yêu Hải, Uyển đã thành người lớn. Uyển cứ nghĩ thế.
Thủy lục tung đống quần áo trong ngăn tủ Uyển tìm tòi, Uyển quay lại bắt gặp một bừa bãi đến phát khiếp. Uyển hét :
- Thủy, tìm gì vậy ?
Thủy không nói vẫn mãi miết đảo lộn những bộ đồ Uyển vừa ủi chiều qua không thương tiếc.
- Thủy, bước ra ngay không ?
Thủy quay lại vừa nhấn vừa đẩy cho chật ních một ngăn tủ, đóng sầm cánh cửa.
- Tôi có đọc lén "thư tình" của bà đâu mà bà la ầm lên thế ?
Mặt Uyển đỏ hồng vì tức, Uyển bảo :
- Làm ơn xếp gọn lại quần áo cho tôi, tôi không dư thì giờ nói nhảm.
Khi đã phải xưng hô bà bà, tôi tôi với nhau là bắt đầu muốn gây gổ nhau rồi. Thủy biết thế và Thủy biết Thủy "có lỗi" nên cười làm lành.
- Chút nữa em xếp cho, tủ Uyển bê bối từ trước rồi chứ bộ.
- Mày định tìm gì vậy ?
Uyển vẫn còn hậm hực hỏi Thủy. Thủy nói :
- Tìm một bức thư… tỏ tình để chọc khùng ông Hải chơi.
Thủy nhắc làm Uyển nhớ lại cả một thủa dại khờ ngô nghê ngày xưa, lúc Uyển nhận được bức thư tỏ tình đầu tiên của tên con trai học cùng trường nhét trong cuốn sách mà hắn đã cố dúi vào tay Uyển trong giờ chơi bảo "cho Uyển mượn". Uyển đọc thật nhanh bức thư và ngỡ ngàng lẫn lo sợ. Bức thư với những thương yêu bạo dạn khiến Uyển lo lắng như thế. Uyển không dám nói cho một đứa bạn nào biết và đem về dấu xuống tận cùng mớ quần áo cũ. Vô tình Thủy lục thấy và đọc được. Từ đó con bé thường đem "bức thư tình trong mớ đồ cũ" ra trêu Uyển, chế nhạo sự khờ khạo của Uyển.
- Uyển nhỉ ? Ngày xưa con trai "cù lần" không chịu được. Cứ khoái cô nào là lẽo đẽo suốt quãng đường, ngớ nga ngớ ngẩn mà không dám tỏ tình. Đêm về nắn nót viết thư rồi cả tuần sau mới dám lén lút nhét vào sách vở "người yêu" hoặc nhờ người này người nọ đưa giùm, rõ chán !
Biết Thủy lại sắp đem chuyện "ngày xưa" ra tán nhảm, Uyển vội gạt ngang :
- Thôi, thôi, đi xuống nhà chơi cho tao viết thư.
Thủy bướng bỉnh ngồi sát vào Uyển :
- Chủ nhật mà ngồi viết thư quê lắm bồ ơi !
- Chứ làm gì cho hết buổi sáng nhàn rỗi như thế này.
- Đi chơi, tán dóc hoặc xem tiểu thuyết.
Rồi Thủy nheo nheo đôi mắt nghịch ngợm :
- Nhưng, đọc truyện ai thì đọc chứ đừng đọc truyện ông Hải nhà mình đó nghe, em chê văn ông Hải... từ lâu.
Uyển nghĩ đến Hải, cười thầm. Quả... bụt nhà không thiêng là vậy Uyển vẫn thường nói đùa cho Hải tức phát điên lên mỗi khi Hải thủ thỉ khoe :
- Anh vừa xuất bản cuốn truyện mới, em cần bao nhiêu cuốn để tặng bạn bè anh đem đến cho.
Uyển nói đùa :
- Thôi, tụi bạn em... chê văn anh, khoe hoài !
Uyển thường hay đùa ác với Hải như thế. Nhưng rốt cuộc, Hải vẫn phải viết, phải ký đều đều cho bạn Uyển. Lúc đó Hải mới "kê" lại :
- Sách anh viết bằng... mồ hôi để bán lấy tiền chứ không phải viết khơi khơi rồi tặng khơi khơi đâu nghe. Thiên hạ "chê" văn anh mà sao anh cứ phải ký tặng cho... ai đâu, gần hết chồng sách đặc biệt vậy nhỉ ?
Uyển ngúng nguẩy, hờn dỗi quay đi :
- Ai bảo anh khoe, anh cứ thích... tặng cho tụi nó làm gì. Làm như mình... nhất không bằng vậy. Sách anh cả năm em không thèm đọc một chữ.
Hải cười cười :
- Em không đọc là em... dại. Biết đâu anh chẳng viết đến một người con gái nào đó. Biết đâu anh chẳng viết để nhớ đến... dĩ vãng.
Uyển kêu :
- Kệ anh.
Uyển tức. Hải dịu dàng ve vuốt, Hải dỗ dành và như thế là quên, là vui vẻ trở lại. Uyển chẳng giận được Hải lâu bao giờ là thế.
Nhìn Uyển lặng thinh, Thủy sợ Uyển lại tiếp tục viết thư, con nhỏ cầm cây bút trên tay Uyển ký, viết vu vơ lên tờ giấy trắng trên bàn :
- Nhà mình bỗng dưng lại có thêm một ông văn sĩ lắm mồm. Văn ông ấy ai mê, ai đọc ở đâu chứ em thì không mê nổi. Thật là văn với người chẳng đi đôi với nhau chút nào.
- Không đi đôi ở điểm nào ?
- Đọc văn ông Hải người ta có cảm tưởng anh ấy là một người con trai... lý tưởng nhất, hào hoa nhất... và ít nói. Ai ngờ ở ngoài ông Hải là vua lắm mồm.
Hải... lắm mồm thật, lắm mồm có cơn. Mỗi khi Mẹ mách Hải là con Thủy nó lười biếng ham chơi đàn đúm... hư hỏng quá, Hải lại bắt đầu "lắm mồm" với Thủy. Con nhỏ vẫn thường cằn nhằn với Uyển :
- Em... sợ anh Hải của chị rồi, anh ấy đem cả chuyện Tây lẫn chuyện Tầu để giảng luân lý với em. Anh Hải giảng hăng đến nỗi nghe xong... em ngủ gật tự bao giờ nên những lời khuyên răn vẫn theo gió bay đi.
Quả thật, những lời khuyên của Hải theo gió bay đi với Thủy. Nhưng Thủy bớt đi chơi vào những kỳ nào Hải hay đến nhà. Không phải Thủy đã thấm nhuần "nhị thập tứ hiếu" của Hải mà Thủy thú thật là sợ phải... ngủ gật trong khi ngồi nghe Hải giảng. Đó là một cực hình với Thủy.
Uyển đem những câu Thủy chê kể lại cho Hải nghe. Hải cười hồn nhiên :
- Em phải hãnh diện vì được nhà văn yêu say đắm đấy.
Uyển ứ dài trả đũa Hải :
- Anh tốt phước lắm mới được em yêu đừng vội lên mặt. Không có anh em còn nhiều người khác bao quanh, lúc nào cũng sẵn sàng tự tử vì em, anh biết không ?
Hải luôn mồm bảo "anh không ghen". Uyển nghĩ Hải không ghen là may cho Hải bởi không có gì khổ sở bằng ghen. Không có gì đau đớn, buồn bực bằng ghen hết cả. Vì, Uyển đã từng "bị" ghen như thế dù Uyển biết chắc chắn Uyển không bao giờ mất Hải và Hải cũng không bao giờ bỏ nổi Uyển, thế mà vẫn thấy buồn bực khó chịu khi Hải đi mất biệt hai, ba ngày không gặp, khi Hải thoáng nhắc đến tên một người con gái nào đó…
Uyển thường than với Thủy, con nhỏ la Uyển :
- Ích kỷ vừa thôi chứ, chị… quá trời thì sao ?
- Tại anh Hải tuyên bố không ghen.
Thủy nhún vai :
- Đừng lầm, những người càng tuyên bố hăng bao nhiêu lại là những người ghen dữ dội bấy nhiêu.
Uyển cãi :
- Ông Hải không ghen thật mà.
- Sao Uyển biết ?
- Ông ấy nói, với lại tao chả thấy ông Hải ghen bao giờ.
- Ông ấy ghen ngầm làm sao Uyển biết được.
- Ghen ngầm ?
Uyển kêu lên. Thủy gật đầu :
- Chứ sao. Nhìn ông Hải là thấy đầy chất "ghen ngầm" trong con người ông ấy rồi. Chị coi chừng, những ông ghen ngầm là những ông đáng sợ nhất.
Uyển nói thầm "Hải chẳng đáng sợ chút nào hết, vì với Uyển, Hải lúc nào cũng... dễ bảo và... hiền ghê gớm vậy".
Thủy làm như thầy tướng :
- Có phải khi tức giận mặt ông Hải xanh lại không ?
Uyển gật đầu :
- Ừ ! Hình như thế.
- Con người ghen hạng nhất là anh Hải.
- Sao Thủy biết ?
- Sách dạy thế. Kinh nghiệm mà...
- Thủy có "bồ" rồi phải không ?
Thủy cười hồn nhiên :
- Chưa đâu, con trai thời buổi này toàn dân gì gì đâu không, mê không nổi.
Uyển nói đùa :
- Ê ! Đừng có "vơ đũa cả nắm" nghe, không có tên anh Hải trong đám "con trai gì gì đâu" đó chứ.
Thủy so vai đứng lên :
- Em đâu dám. Anh Hải của chị là nhất nhất trên đời rồi, ai mà bì kịp.
Uyển mỉm cười nhìn Thủy đi ra khỏi phòng, con bé thật khó chịu, thật bốc đồng lúc nghĩ thế này, lúc nghĩ thế khác. Tuổi Thủy là tuổi Uyển của những ngày chưa bị ràng buộc bởi Hải chứ không phải Uyển của những ngày sắp tới này với biết bao phiền muộn lo lắng. Với cuộc sống vợ chồng riêng tư. Với những đứa con tiếp nối ra đời để kết chặt thêm tình nghĩa. Uyển thấy bồi hồi trong ý nghĩ đó. Thật, không ngờ thời gian đi mau quá. Mới ngày nào còn rong chơi lem luốc, phá phách ồn ào với bạn bè, còn bày hàng giả buôn bán với lũ con trai, còn kéo nhau hàng bọn đi ăn cắp khế, ổi của hàng xóm, công kênh nhau trèo qua hàng rào, bị đuổi quăng cả giầy dép nắm tay nhau mà chạy. Mới ngày nào còn trốn gia đình đi tắm sông, đùa giỡn với những đứa bạn trai mà không thấy một chút xuyến xao nào khi nắm tay nhau, khi ôm chầm lấy nhau mỗi lần chơi đuổi bắt. Mới ngày nào mà bây giờ đổi thay tất cả. Bỗng xa nhau mấy năm đến lúc gặp lại đứa nào cũng bàng hoàng không ngờ kỷ niệm chất đầy mắt ngát. Không ngờ hôm qua còn lem luốc ngô nghê, hôm nay có đứa đã tay bồng tay bế. Gặp nhau nhắc lại kỷ niệm để thấy ngượng ngùng, cho đứa con gái thấy má mình hồng thêm không phải nhờ son phấn, cho đứa con trai thấy rộn ràng xao xuyến khi tưởng tượng ra tuổi dại khờ của mình. Cũng người con gái đó ngày xưa chân sáo quấn quít, lọ lem bên mình. Cũng bàn tay trắng trẻo thon hồng đó ngày xưa mình đã nắm giữ, dắt dìu chạy nhảy khắp nơi. Bây giờ tuổi lớn làm ngăn cách đủ mọi thứ. Ơi ! Những ngày tháng ngọt ngào của tuổi nhỏ Vân Uyển ! Xin giã từ mãi mãi.
Tình thơ dại đầu đời Uyển đã dành cho tuổi nhỏ đầy kỷ niệm với anh Lương. Cho đến bây giờ và mãi mãi về sau xin hãy cho Uyển đừng bao giờ gặp lại anh Lương để Uyển còn được mang hình bóng anh hoài hoài. Cho Uyển vẫn còn thấy Uyển nhỏ nhoi bé bỏng trong tầm mắt anh. Với anh Lương, Uyển không bao giờ muốn Uyển thành người lớn, bởi khi lớn rồi Uyển sẽ nhìn anh bằng đôi mắt tầm thường hơn. Anh sẽ biến mất vẻ thần thánh xa vời, anh sẽ không còn là một bức tường cao vút mắt, cao vượt lên tuổi ngô nghê của Uyển nữa. Và như thế, kỷ niệm của Uyển sẽ tan thành mây, thành khói mất. Uyển không muốn anh Lương tầm thường kém đẹp trong Uyển. Hãy để cho Uyển nuôi dưỡng kỷ niệm, cho kỷ niệm sống đời bên Uyển.
Thủy nhí nhảnh chạy trở lên phòng làm tan ý nghĩ của Uyển. Nó chỉ tay :
- Uyển, anh "cận" đến.
Uyển tròn mắt :
- Anh Huấn ?
- Chứ còn ai.
Uyển ngớ ngẩn :
-Đến làm gì thế nhỉ ?
Thủy cười :
- Đến thăm "em gái" chứ đến làm gì.
Uyển ngập ngừng :
- Thủy xuống nói chị đi vắng rồi, đi.
Thủy lắc đầu quầy quậy :
- Không được, em lỡ nói với anh "cận" là chị có nhà, chị đang mong... một người đến thăm trong sáng chủ nhật đẹp trời này. Anh "cận" hí hửng trông thấy.
Uyển miễn cưỡng vớ cái lược, chải nhanh mái tóc, mắng Thủy :
- Anh Hải mà biết mày "quỉ quái" thế anh ấy đập mày chết.
Thủy cười khúc khích, đẩy Uyển xuống cầu thang :
- Thôi, dẹp ông Hải một bữa đi bà ơi.
Và, con bé còn nói với theo Uyển :
- Có mục gì nhớ rủ em đi theo với đó.
Uyển cười thầm "con bé trẻ con không chịu được". Cứ thấy Huấn đến là con bé tưởng tượng ra đủ mục rồi, vì Huấn có nhiều mục thật. Ngày xưa Uyển quen Huấn trong một buổi sinh nhật con bạn, con nhỏ tán Huấn, giới thiệu Huấn với Uyển long trọng nhất khiến Uyển thấy thích làm quen với anh chàng. Rồi, chẳng hiểu nhờ một "mở đề" nào mà Huấn đeo đuổi Uyển cho đến ngày Uyển sắp lấy chồng mà Huấn vẫn còn ngây ngô tưởng như Uyển vẫn còn tự do ghê lắm vậy.
Huấn đứng xoay lưng ra đường. Uyển kêu lên :
- Trời ơi ! Trông anh lạ ghê ! Đen như lính vậy.
Huấn phì cười, ngồi đối diện với Uyển :
- Thì hẳn nhiên rồi chứ còn gì nữa.
- Hèn gì đã lâu ghê không gặp anh. Anh đi mấy tháng rồi ?
- Bốn năm tháng gì đó, còn đang còn đang ở giai đoạn thực tập nghề.
Huấn bỗng ngập ngừng nhìn Uyển :
- Mấy lần anh định viết thư cho Uyển, nhưng... lại thôi. Dạo này Uyển có vẻ người lớn lắm.
Uyển tránh cái nhìn đắm đuối của tên con trai, cười tự nhiên :
- Tập làm người lớn là vừa anh, Uyển sắp... già rồi.
Huấn cười :
- Uyển mà già thì ai dám nhận mình trẻ nữa. Chiều nay Uyển... rảnh không ?
Uyển còn đang ngập ngừng, Huấn nói nhanh :
- Đến Hạnh chơi nghe, anh đón Uyển.
Uyển lắc đầu :
- Không được đâu anh, chiều nay Uyển bận đi phố mua vải với con Thủy.
- Rủ cả Thủy luôn, anh đón Uyển ở phố vậy.
- Không biết Uyển đi giờ nào nữa, với lại con Thủy nó hay "bốc chứng" lắm cơ.
- Để anh hỏi Thủy.
Và Huấn gọi to khi thấy Thủy đứng trước cửa phòng :
- Thủy, lại anh hỏi này.
Thủy nheo mắt cười với Uyển :
- Dạ, anh bảo gì ạ ?
Huấn kéo tay Thủy mắng đùa :
- Dạo này Thủy... ghê lắm nhé ! Đi chơi có tiếng đấy.
Thủy ngồi xuống bên Huấn nhăn nhó :
- Đâu có anh, em vẫn ngoan mà.
- Chiều nay Thủy đi phố với Uyển phải không ?
Thủy tròn mắt định chối, Uyển lừ mắt cho Thủy gật đầu. Con nhỏ cười :
- Dạ.
- Anh chờ Thủy với Uyển ở Brodard đúng bốn giờ nghe.
Thủy nhìn Uyển, Uyển muốn nói Thủy từ chối phắt cho xong, nhưng con nhỏ cứ tỉnh bơ bảo Huấn.
- Em không biết, tùy chị Uyển.
Uyển nói nhanh :
- Tùy Thủy chứ.
- Tùy em thật nghe không ?
Thủy dọa, Uyển cấu ngầm nó. Thủy nói :
- Em đi lung tung, sợ là không đến được đúng giờ đâu. Con gái đi phố thì anh biết, đi cả ngày cũng chưa mua xong nổi món gì.
Uyển nói theo Thủy :
- Sợ anh chờ mất công. Thôi, anh để hôm khác vậy.
Huấn nhìn Uyển, đôi mắt dò xét. Và, Huấn gật đầu nhẹ :
- Thôi được, Uyển không thích anh chẳng ép. Nhưng thỉnh thoảng anh về, Uyển cho anh đến chơi chứ.
Uyển thoáng buồn, thoáng cảm động. Huấn đứng dậy :
- Anh về.
Tiễn Huấn ra cửa, Uyển thấy nao nao buồn. Dù gì thì cũng có một thời gian Uyển bắt gặp lòng mình xao xuyến trong ánh nhìn thiết tha, đắm đuối của Huấn, dù gì thì Uyển cũng chỉ là một người con gái tầm thường, dễ buồn dễ xúc động, dễ mềm yếu. Như lúc này, nhìn Huấn ra về trong thất vọng, Uyển thấy tội tội Huấn sao đó.
- Anh cận của... Uyển về rồi phải không ?
Thủy đứng sát bên Uyển cười cười. Uyển quay vào nhà. Thủy trêu :
- Anh cận của... Uyển trông cũng bô giai ghê đấy chứ. Ăn đứt anh Hải.
Uyển mắng Thủy :
- Cấm nhắc anh Hải.
- Sao vậy ?
- Tao không thích.
- Cứ làm như thần tượng không bằng.
Thủy nói mai mỉa, Uyển cáu, hét to :
- Thần tượng cũng... kệ tao. Nhưng cấm mày nhắc anh Hải.
Thủy lườm Uyển, vùng vằng :
- Ai thèm, từ nay cậy răng người ta cũng không thèm nói đến.
Uyển lầm bầm một mình :
- Ừ ! Cầu cho mày im miệng được hoài như thế là tao khỏe thân.
GẦN BA TUẦN QUA, KỂ TỪ LỄ ĐÍNH HÔN. Dù đã cố gắng, nhiều lúc Uyển vẫn chợt quên mình đang sửa soạn cho một sinh hoạt mới, một đời sống mới. Uyển vẫn còn cảm thấy những níu kéo, những ràng buộc của đời sống quen thuộc vừa qua. Đời sống của ngày hôm qua con gái, hôm nay sắp sửa thành đàn bà. Dù không muốn, Uyển vẫn phải tự thú nhận với lòng là Uyển đã bâng khuâng ngơ ngác như vừa đánh mất một thứ gì. Nhiều lúc tự dặn lòng, chỉ còn vài tuần nữa là đám cưới, là chấm dứt những ngày rong chơi vô tư lự, và cần dần dần bỏ hết những gì đã có vào quá khứ, vậy mà Uyển vẫn không nhớ được. Nói đúng hơn, Uyển vẫn nhớ nhưng không giữ được. Nhìn Thủy đùa vui với lũ em, tán nhảm về những tên con trai đeo đuổi Uyển, thủ thỉ về những cặp mắt quyến rũ là lòng Uyển lại cuồn cuộn sôi nổi những ao ước được hòa mình vào sinh hoạt cũ. Vào những vui tươi lôi cuốn của ngày tháng cũ chưa xa được bao lâu. Của những ngày xưa chân sáo vô tư không biết khóc, không biết buồn phiền khổ sở. Trong những ngày qua, Hải vẫn thỉnh thoảng đến với nàng. Uyển mê man cạnh Hải, đắm chìm trong những âu yếm đón mời của người tình tuyệt diệu. Uyển tan biến trong vòng tay xiết chặt, trong nụ hôn đam mê, trong trao gởi nhịp tim, trong ve vuốt tê dại cả hồn. Những lúc đó Uyển cho mình là đầy đủ, có tất cả, không cần thêm một chút gì khác. Những lời Hải êm dịu ngọt ngào, những âu yếm săn sóc của Hải triền miên không dứt, những cuốn hút của thân hình đàn ông ấy cuồng nhiệt không rời đã làm Uyển thỏa mãn, thấy mình hạnh phúc.
Nhưng khi Hải vắng đi, Uyển bỗng thấy như mình chới với. Nghĩ tới mình sẽ đóng khung trong một nếp sống mới, sinh hoạt mới và từ bỏ tất cả những gì đã có từ mười mấy năm qua Uyển thấy trong lòng dâng lên niềm tiếc nuối vu vơ. Chưa muốn bỏ, chưa muốn giã từ. Và chợt có lúc Uyển tự nhủ tại sao không tận dụng những ngày còn lại trong "tự do" để tìm lại những gì sắp mất.
Uyển bỗng thèm, khi vắng Hải, một tên bạn trai nào đó trong vô số bạn bè đến với nàng, mời mọc năn nỉ Uyển chung vui một buổi chiều trong một cuộc vui nào đó. Những party, những buổi họp mặt, những lần lang thang trên phố, những chuyến rủ rê nhau ra ngoại ô... để sống một thời gian ngắn ngủi cho mình. Uyển thèm sống lại. Nôn nao ước muốn được hòa mình vào khung cảnh đó, dù là phải dấu Hải.
Đến khi gặp Hải, Uyển lại hối hận với chàng vì những tư tưởng ấy, muốn tìm cách bù đắp cho Hải, Uyển nồng nhiệt dâng hiến cho chàng những đam mê khao khát của một người tình sắp thành người vợ, sắp trao thân gửi phận cho người. Và rồi sau đấy, khi Hải về, Uyển lại bắt gặp những khoảng trống trong hồn, lại bứt rứt vì những ao ước ích kỷ kia trở lại dày vò.
Bữa cơm chiều qua đi, Uyển trở lên phòng. Nhìn căn phòng nhỏ quen thuộc trùng trùng dấu vết của những ngày con gái, Uyển bỗng thấy nôn nao. Bừa bộn quá thể, dơ bẩn quá sức. Nhiều lúc Uyển phải ngượng ngùng vì Hải bước vào ngồi giữa những ngổn ngang đó. Uyển thường hét lên :
- Ra cho người ta dọn dẹp xong mới được vào.
Nhưng Thủy vẫn nằm sấp, tỉnh bơ đọc truyện, hai chân đu đưa trong không khí, và cười :
- Ăn thua gì. Anh Hải phải tập cho quen đi.
Hải cũng làm như không thèm chấp, nhìn quanh và nói :
- Anh thích ngồi giữa phòng triển lãm này.
Uyển đỏ mặt. Trên thành giường một chiếc soutien. Dưới chân giường hai ba cái slip mỏng dính. Bừa bãi trên giường là chăn và gối, là quần áo ngủ rũ lung tung. Trên móc áo, đồ mặc đi chơi của mấy chị em treo chồng chất, bên dưới đầy những giày dép nằm ngả nghiêng. Son, phấn, mắt xanh quăn bừa bộn trên bàn học, trên nóc tủ gương, vài tấm hình tài tử xi nê dán trên vách với lời viết nhảm bằng tiếng Pháp của Thủy :
- Gã này là bồ tôi.
- Tôi mơ một người tình...
Uyển mắng Thủy nhiều lần vì sự bề bộn của căn phòng. Thủy chịu khó xếp dọn một tí rồi đâu lại hoàn đấy. Thủy nhất định bênh vực ý kiến mình :
- Phòng con gái phải như thế chứ.
- Nhưng ai thấy thì sao ?
- Ai thấy ? Phòng con gái người ta, ai được quyền vào ?
- Nhưng...
- À, có ông Hải. Ông ấy tự ý xâm nhập thì ráng mà chịu cho quen. Chỗ anh Hải là ở phòng khách đâu phải ở đây.
Uyển lườm Thủy :
- Anh ấy là... người nhà chứ bộ.
- Em quên. Nếu vậy càng tốt. Mỗi lần anh Hải vào đây, chị nên bắt anh ấy xếp dọn dùm. Tập hầu cho quen, mà chị em mình được nhờ...
Uyển hét lớn :
- Đừng nham nhở. Ăn nói thế mà nghe được.
Thủy bĩu môi :
- Có gì mà phải om sòm. Uyển làm như anh Hải không biết những thứ này là gì, không nhìn thấy bao giờ. Đàn ông bây giờ... ranh như ma. Còn đi mua sắm những thứ này cho đào là khác.
Uyển hừ một tiếng, đành im. Thủy tiếp :
- Anh Hải biết đâu chẳng từng đi mua những thứ lỉnh kỉnh con gái này cho...
- Thôi, im đi. Nhiều chuyện.
- Sao Uyển không hỏi thử anh ấy xem.
Khi Hải đến, khi Hải ngồi giữa "phòng triển lãm" này, Uyển đã có lúc muốn hỏi Hải chuyện đó. Nhưng Uyển tự kìm hãm, sợ rằng mình sẽ bị Hải nhìn bằng con mắt lạ.
Và giữa những bề bộn đó, Hải đã ngồi cạnh nàng hàng giờ mà không hề khó chịu, chỉ đôi khi trêu chọc nàng cho vui :
- Em đâu cần dùng những thứ này.
- Sao vậy ?
- Chứng cớ là em vất bừa bãi tùm lum. Người ta cần thì người ta đã cất tử tế chứ.
Uyển biết là Hải chê nàng bừa bãi. Vừa lườm Hải, Uyển vừa thu nhặt vào một chỗ hay ném vào ngăn tủ. Nhiều lần hóa quen, Uyển lờ luôn việc ấy. Chỉ phản đối khi nào Hải... làm quá, cầm chiếc quần lót mỏng dính lên vo tròn lại chỉ nhỏ bằng hai viên bi và làm bộ bỏ vào túi áo nói đem về làm... kỷ niệm, Uyển mới giằng lấy đem cất.
Căn phòng này là nơi Uyển hiện diện nhiều nhất. Vậy mà một ngày nào sắp tới Uyển sẽ phải từ bỏ ra đi. Nghĩ đến đó Uyển lại thấy tiếc nuối thế nào. Uyển nhìn quanh, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt, cảm thấy không nỡ rời xa một thứ gì. Cũng chính căn phòng này, khi Hải đến, Thủy đã ý tứ đứng lên bỏ ra phòng khách, nhường lại riêng tư cho hai người. Uyển đã nằm co trong lòng Hải mà không lo âu sợ hãi gì. Không một ai vào, khi Hải ngồi trong đó với nàng. Và như thế, Hải với Uyển đã âu yếm nhau hàng giờ không dứt, không rời giữa thế giới con gái bừa bộn ấy.
Bây giờ căn phòng hoàn toàn yên lặng. Thủy đi chơi, lũ em nhỏ cũng kéo nhau đi đâu vắng. Mẹ loay hoay dưới nhà và Ba không mấy khi ra vào phòng khách. Uyển nằm dài ra giường, nhìn quanh, đầy thương yêu triều mến.
Bất chợt, Uyển vùng dậy, ghi vội vào nhật ký :
Ngày...
Tôi sắp mất tôi. Tôi tiếc nuối những ngày bay bướm rong chơi mà cũng nôn nao đón chờ những ngày sắp tới. Nhiều lúc tôi tự hỏi tôi: Tôi muốn gì thế nhỉ ?
NHÌN HẢI LĂNG XĂNG CHO NGÀY ĐÁM CƯỚI, Uyển thấy buồn cười làm sao. Vừa ghét vừa thương Hải kỳ lạ. Uyển hỏi Hải:
- Em sẽ phải làm gì những ngày sắp tới ?
- Em làm vợ, làm mẹ.
Hải bảo thế ! Làm vợ, làm mẹ là những ngôn từ Uyển chưa bao giờ tưởng tượng sẽ nói đến, thế mà bỗng chốc, Uyển thấy yêu những tiếng ấy vô cùng, vô tận trong Uyển.
Thủy sửa soạn hết quần áo này đến quần áo nọ. Thỉnh thoảng con bé lại thắc mắc hỏi Uyển:
- Đám cưới Uyển em mặc bộ nào bây giờ nhỉ ?
Uyển bảo :
- Tùy mi, bộ nào "vía" thì mặc.
Thủy nhăn :
- Nhưng, phải đoán thử xem bạn bè anh Hải có đông không ? Và, nhiều ông beau không đã chứ ?
Uyển giả vờ hỏi Thủy :
- Để làm gì ?
- Để khỏi uổng công em sửa soạn ngay từ bây giờ.
Rồi, Thủy chợt buồn.
Uyển thấy nao nao, Uyển thấy thương Thủy xót xa. Chị em gái nào mà chả thế, lúc còn được ở với nhau thì ganh ghét đủ thứ, cãi nhau suốt ngày, không nhường không nhịn nhau một bước. Vậy mà đến lúc phải xa nhau bỗng thấy buồn ray rứt. Như Uyển lúc này. Tiếc làm sao những ngày tháng ồn ào sống với gia đình. Những lần hai đứa đánh nhau thương tích đầy người, đứa thì vết cào rướm máu, đứa thì vết cắn tím bầm. Có lần Hải đến chơi giữa lúc "cuộc chiến" vừa tàn, mỗi đứa một góc nhà. Nhìn cánh tay Uyển đầy vết xước đỏ Hải lo lắng kêu lên :
- Tay Uyển sao thế kia ?
Uyển lặng thinh không trả lời. Hải định hỏi Thủy, mặt Thủy hầm hầm ngúng nguẩy nhìn đi. Hải chợt hiểu, anh chàng rũ ra cười rồi lại tìm cách giảng hòa cho hai đứa bằng đủ mọi cách.
Thủy hay tìm cách đả kích, chê bai Hải cho Uyển tức. Một ngày Uyển "tức" cả chục lần vì Thủy. Mẹ vẫn khuyên Uyển phải biết ngoan và chiều Hải cho Hải vui. Thủy nghe, con bé la lên :
- Tại sao lại phải chiều ông Hải chứ. Anh Hải "vớ" được chị Uyển là nhất trên đời rồi.
Mẹ mắng Thủy :
- Ăn với nói như thế mà nghe được hả ? Lại còn vẽ vời cho nó lên mặt, con Uyển vớ được thằng Hải là phúc lớn, chứ gặp đứa khác mà cứ cái kiểu hành hạ nó đủ điều như thế nó thèm vào cưới hỏi.
Thủy che miệng cười khúc khích :
- Tại anh Hải có khuynh hướng sợ vợ mà bà Uyển lại có khuynh hướng "ăn hiếp" chồng nên con mới nói thế chớ bộ.
Uyển trừng mắt với Thủy :
- Mi đừng có đổ tội, lâu lâu tao cũng... sợ. Ông Hải ghê đấy chứ.
Mẹ bảo :
- Con Uyển đanh đá lắm, tao mà là thằng Hải tao "bỏ" liền. Ai dại gì cưới về một cô vợ đanh đá bao giờ.
Uyển dẫy lên, nhõng nhẽo :
- Mẹ chuyên bênh anh Hải không à. Mai mốt mẹ còn xúi anh ấy đánh đòn con nữa cho mà xem.
- Phải thế mới "trị" được mày.
Mẹ nói, Thủy cãi :
- Mẹ yên trí đi, con gái nhà mình coi bướng bỉnh vậy chứ ai gặp là bám như đỉa, xua không thèm đi cho mẹ thấy con gái của mẹ có giá đến chừng nào.
Mẹ xua tay mắng át Thủy :
- Thôi, thôi, xin các cô.
Thủy gân cổ định cãi nữa, uyển phải nắm tay nó giật :
- Im đi Thủy ơi ! Mẹ lại morale cho cả ngày không hết bây giờ.
Thủy cười nhìn theo bóng mẹ đi khuất lên lầu, con bé than :
- Chẳng biết ông Hải nhà mình "nịnh" mẹ như thế nào mà mẹ bênh ông ấy hết mình vậy nhỉ ?
Uyển nói thầm "Mẹ mà thương anh nhiều hơn em là em giận anh cho đỡ tức đó".
Hải suốt ngày chê Uyển gầy, Uyển ốm. Hải bảo Uyển :
- Mỗi bữa cơm, em nhớ phải ăn thêm cho anh một chén nữa nghe không ?
Uyển nói :
- Một chén là em ăn cho... anh đó, còn em, em đâu cần ăn.
Hải muốn Uyển mập thêm ít nhất là năm ký. Nhưng Hải bắt, Hải nói, Hải giận gì kệ Hải, Uyển gầy vẫn gầy, vẫn không lên nổi năm ký như Hải mong muốn. Thủy chịu khó tập thể thao, nhịn ăn, nhịn ngủ hoài mà vẫn lên ký đều đều, trong vòng mấy tháng số ký của Thủy bỗng vượt Uyển. Con bé buồn rầu mỗi lần nhìn Uyển mặc ái dài rộng thùng thình :
- Bà này nhịn ăn theo phương pháp gì mà gầy thế nhỉ.
Uyển cười :
- Tao ăn uống thả cửa luôn cho nó mập thêm 5 ký kẻo ông Hải ngày nào cũng cằn nhằn khó chịu lắm, mà vẫn chẳng mập.
Thủy nhăn mặt, kêu lên :
- Quê ơi là quê. Bộ ông ấy không biết mode bây giờ là phải thật gầy mới đẹp sao ?
- Ông ấy là người đả kích thời trang nồng nhiệt nhất thì làm sao "biết" được.
- Thì Uyển "giảng" cho anh ấy nghe. Có một người vợ nhỏ nhắn, gầy ốm một chút, yếu đuối bệnh hoạn một chút để nâng niu chiều chuộng bộ không thú hơn là có một bà vợ khỏe như voi, nặng nề mập mạp để tối ngày bà ấy la hét và ăn quà sao ?
Uyển cười :
- Hôm nào anh Hải mi đến mi nhớ "giảng" nguyên văn như thế cho anh ấy nghe hộ tao với, tao nói hoài anh Hải cứ bảo tao ngoan cố, bênh vực cái gầy của mình cho đến chết thôi.
Thủy so vai :
- Nói chuyện với anh Hải của chị một hồi là em muốn... cãi nhau. Uyển yêu được anh Hải cũng là một chuyện lạ.
Bao giờ Thủy cũng nói với Uyển những câu nói đó. Khi thì : Anh Hải "vớ" được Uyển là nhất, hoặc là, Uyển yêu anh Hải thật là lạ.
Uyển nói :
- Hải hiền nên tao yêu, vậy thôi.
- Nhưng hai người hai thái cực.
- Tao sẽ chiều anh Hải hết mình nếu anh ấy cấm tao không được có bạn trai, không được ăn mặc những mode anh ấy không thích. Có sao đâu.
Thủy lắc đầu :
- Uyển dại.
- Sao lại dại ?
- Làm gì mà phải... hy sinh đến thế.
Uyển cười nhẹ :
- Thế thì cả đời mi... ở góa đó Thủy.
Những lúc thân nhau, Thủy thường than Uyển lấy chồng nó buồn lắm, chán lắm.
Uyển bảo Thủy :
- Có người yêu là hết buồn ngay chứ gì.
Thủy nói :
- Kiếm một người yêu hoàn toàn như ý mình muốn quả thật là khó khăn. Những người mình thích thì mình lại không đủ điều kiện để đi tới. Những người ngang mình thì lại toàn là... tầm thường cả đám.
Uyển khuyên Thủy :
- Người yêu mình hoàn toàn hay không là do mình trước hết. Hãy tha thứ cho sự tầm thường của họ, và nhủ thầm là sự tầm thường thật... đáng quí. Tự dưng người yêu mình... đáng yêu hơn à.
Thủy cười, lãng sang chuyện khác :
- Uyển lấy chồng rồi có thấy... tiếc những ngày ở nhà không ?
- Dĩ nhiên là tiếc.
- Thôi, đừng lấy chồng nữa cho yên.
Uyển nheo mắt :
- Mi chẳng hiểu chi hết cả Thủy ạ.
Thủy cãi :
- Sao lại không hiểu ?
- Hiểu gì ?
Thủy làm ra vẻ bí mật :
- Hiểu... nhiều thứ lắm lắm.
Uyển mắng khẽ :
- Lại nói nhảm.
Thủy cười xòa, than nhỏ :
- Uyển lấy chồng buồn ghê Uyển ơi !
Uyển cười nghĩ thầm : Con nhỏ buồn cũng có cơn, bây giờ thân nhau thì thế đó, vậy chứ mai mốt có giận nhau, cãi nhau, con nhỏ lại rủa inh lên :
- Bà Uyển đi đâu đi lẹ, đi phứt cho rồi, ở nhà khó chịu quá đi mất, độc tài ngang tàng như bà vua không bằng thôi.
BUỔI TỐI MẸ GỌI RIÊNG UYỂN LÊN PHÒNG MẸ, những lời khuyên nhủ từ cùng đôi mắt mệt mỏi già nua của mẹ khiến Uyển nao nao ray rứt "Phải tự nhủ lòng rằng con sắp lấy chồng, con đã trở thành một người lớn rồi, hãy bỏ lại những gì đáng bỏ và tập đứng đắn hơn, điềm đạm hơn. Cho con giữ được cả đời hạnh phúc. Mẹ biết Hải nó yêu thương con, ngược lại, con cũng phải biết yêu thương lại nó, chiều chuộng lại nó, làm vợ khó gấp ngàn lần người yêu, con hiểu không. Con ngoan, dĩ nhiên không ai có thể trách hờn, la mắng con được. Và, như thế là bố mẹ vui rồi... ".
Uyển rời phòng Mẹ thật khuya, buổi tối này con nhớ lời mẹ dặn dò cho đến ngày sau, cho đến mãi mãi suốt đời con. Không có tình thương nào đậm đà bằng tình thương gia đình. Phút giây này Uyển thương gia đình quay quắt, thương từng tiếng cười vui nhộn, từng tiếng khóc buồn phiền.Thương từng trận cãi vã của bố mẹ cho không khí gia đình ngột ngạt. Thương từng cái tốt cho đến cái xấu nhất của gia đình mà Uyển đã hiểu, đã chịu đựng không ngừng. Uyển thương hết, thương hết. Thương tóc ba lấm tấm những sợi bạc, thương vầng trán mẹ với những nếp nhăn. Thương những ngày tháng rong chơi vô lối của Thủy và thương hết ngây ngô dại khờ của lũ em nhỏ... Uyển bật khóc...
Buổi sáng trở dậy mắt Uyển sưng húp, đỏ ngầu. Thủy ngạc nhiên nhìn Uyển soi gương, kẻ thêm một đường chì đậm để che dấu quầng mắt :
- Lại khóc rồi. Giận nhau với ông Hải phải không ? Hay hôm qua bắt gặp anh chàng đi chơi với... đào khác.
Uyển nhìn Thủy nói nhỏ :
- Tao đang mong cho ông Hải có... bồ khác để kiếm cớ giận dỗi từ hôn cho xong, ở nhà phá phách làm trẻ con như tụi mi thế mà vui. Làm người lớn buồn phiền đủ thứ, chán lắm.
Thủy nheo mắt ngó Uyển :
- Thật không đó ?
- Thật.
- Thề đi.
Uyển cười theo Thủy :
- Việc gì mà phải thề.
Thủy bĩu môi :
- Chỉ giỏi cái miệng, ông bà mà bỏ nổi nhau cho tôi đi tu luôn.
Hải đến, sửng sốt kêu lên :
- Uyển khóc đấy à ? Sao thế ?
Uyển lắc đầu, chối biến :
- Đâu có sao.
Hải xoay mặt Uyển lại, nhìn trong mắt Uyển :
- Lại nói dối anh rồi. Anh có gì làm em buồn không ? Hay lại cãi nhau với Thủy?
Uyển vùng vằng, tránh cái nhìn âu yếm của Hải :
- Không có gì hết thật mà.
- Thế tại sao mắt em sưng húp lên thế kia ?
- Em không biết.
Hải nheo mắt, nghiêm nghị :
- Uyển.
Uyển nhìn Hải chờ đợi.
- Có chuyện gì vậy ?
- Không.
Uyển càng chối, Hải càng hối cho đến lúc Uyển không còn chối nổi mới thôi. Uyển nói hết cho Hải nghe những lời khuyên nhủ buổi tối của mẹ và Uyển đã khóc vì xúc động. Uyển dúi mặt lên lưng áo Hải, nhỏ nhẹ :
- Tại anh đó.
Hải giữ Uyển trong vòng tay xiết chặt. Hôn lên đôi mắt sưng húp, hôn lên chiếc mũi đỏ và dừng lại thật lâu trên môi nàng.
Biết Hải không ghen, nhưng mỗi lần đi phố với Hải gặp bạn trai, Uyển chỉ dám nheo mắt cười ngầm với bạn trai một cái rồi thôi. Nhiều lúc Hải thấy, anh chàng chỉ nửa đùa nửa thật bảo :
- Mai mốt lấy nhau rồi anh giam em vào tủ kính suốt ngày, không bao giờ cho em ra đường để giao thiệp bạn bè đông đảo như thế nữa.
Uyển cười dài, hỏi Hải :
- Bộ anh ghen sao ?
Hải chối :
- Anh không ghen, không bao giờ ghen hết. Anh biết em ngoan, em yêu anh thì việc gì anh phải ghen nhỉ.
- Nhưng, anh ghen ngầm, con Thủy nó bảo thế.
Hải cười che lấp :
- Con Thủy, lúc nào em cũng con Thủy, làm như nó là "quân sư" của em vậy. Em lớn hay nó lớn ?
Uyển vẫn nói :
- Em không biết, nhưng con Thủy nó nói thế chứ có phải em đâu. Với lại, anh không ghen là anh dại, anh “thả” em quá em hư hỏng sa ngã không chừng em bỏ anh lúc nào không biết.
Hải nhăn mặt bảo Uyển :
- Anh cấm em nói đùa như thế nghe chưa.
Uyển cãi :
- Em nói thật chứ nói đùa bao giờ.
- Anh không thích nghe.
- Em thích nói.
Hải lắc đầu :
- Anh không ngăn cấm em giao thiệp bạn bè, có điều là em phải biết nghĩ. Tự em nhận thức được sẽ tốt hơn. Vả lại anh tin em. Nếu Uyển ghét anh, anh có ngăn cấm, trói buộc Uyển cũng không thể nào trói buộc được, phải không ?
Uyển nói thầm, sao anh khôn thế, anh "cáo già" đến thế, em chịu thua anh, em không qua mặt nổi anh bao giờ. Thế nhưng, Uyển vẫn thích trêu Hải :
- Đừng tin em quá, em sắp hư bây giờ.
Uyển nói dai cho đến khi Hải nổi nóng thật sự. Hải bị lung lay lòng tin tưởng, gắt to lên Uyển mới chịu thôi. Nhiều lúc Uyển cứ muốn nhìn Hải giận, nét dữ dội của Hải làm Uyển nhìn rõ tính chất đàn ông trong đó. Một dữ dội cho Uyển nể sợ phục tùng, cho Uyển nhỏ nhoi bé bỏng trong Hải. Cho Hải vững chãi bên Uyển. Nên Uyển vẫn cứ hay chọc Hải giận hoài hoài như thế.
Dạo này Hải có vẻ chững chạc điềm đạm hẳn ra. Hải không hay kéo Uyển đi lang thang thành phố không giờ giấc như ngày xưa nữa. Điều đó cũng làm Uyển thấy mênh mang buồn. Khiến Uyển thấy tình yêu đã đi đến kết thúc thì không còn nên thơ, lãng mạn nữa. Những ánh mắt nhìn nhau kém tình tứ, những lén lút hẹn hò thoáng chốc bay biến đi. Uyển đánh mất cảm giác xôn xao của những phút đợi chờ Hải ở một nơi hẹn hò riêng tư nào đó. Uyển mất cảm giác run run hồi hộp lẫn thích thú trong cả tuần chờ đợi, sửa soạn cho một chuyến đi chơi lén lút gia đình, nói dối ba mẹ. Những phút ở bên nhau như thế cảm động vô cùng, không ai nghĩ đến giờ về, không đứa nào muốn rời nhau, những bàn tay nắm chặt như sợ tan biến nhau trong phút chốc, đầy lưu luyến phút chia tay.
Bây giờ hẳn không còn, cả Uyển, cả Hải đều đã nhận thấy điều đó. Chẳng biết Hải có buồn, có thấy luyến tiếc không ?
Uyển muốn kéo dài ra tất cả. Ngày đầu tiên cũng như ngày cuối cùng trong cuộc đời. Uyển vẫn muốn yêu Hải như những ngày tháng tình nhân. Và, Uyển vẫn muốn Hải cũng phải yêu Uyển nồng nàn như thế. Ngày tháng sẽ không bao giờ chết trong Uyển, trong Hải. Uyển muốn suốt cuộc sống chung đời này sẽ mãi mãi là những tuần trăng mật dài không dứt, không thể thiếu nhau.
Hải cứ chê Uyển trẻ con, "em lãng mạn, xa vời, không thực tế" lúc này là lúc Uyển nhìn Hải bằng đôi mắt buồn nhất. Hải lo lắng, chạy đôn chạy đáo, lăng xăng hốc hác. Uyển mặc một chiếc áo mới hình như Hải cũng không còn để ý để mà khen.
- Em mặc màu áo này thật nổi.
Hoặc kêu lên âu yếm :
- Trời ơi ! Hôm nay người ta mặc áo mới trông xinh ghê.
Những vụn vặt đó đối với Hải lúc này là những vụn vặt trẻ con nhất, không cần thiết nữa. Hải đâu biết là Uyển vẫn cần những vụn vặt đáng yêu đó, cần như Uyển cần ăn, cần uống vậy. Đó là gia vị của tình yêu, Hải không còn nghĩ thế sao ? Đôi lúc nhìn Hải thừ người suy nghĩ, Uyển nhăn nhó, gắt gỏng :
- Thôi, bỏ hết đi anh. Em không cần anh phải cưới hỏi gì hết. Nhìn anh những ngày tháng này sao nản đến thế.
Hải lại phải dỗ Uyển :
- Anh xin em, đừng bao giờ nói với anh những lời ấy nữa. Tất cả mọi người đều phải tầm thường như thế hết. Uyển đã yêu anh là Uyển đã yêu cả con người tầm thường của anh rồi.
- Nhưng em không muốn anh vì mãi lo nghĩ mà không còn thì giờ nghĩ đến em nữa. Hầu như anh quên mất em, như em không còn hiện diện trong anh một phút, một giây nào nữa cả.
Hải nhăn nhó khổ sở :
- Em cứ trách anh những điều không có bao giờ. Người lớn một chút nào.
Uyển muốn hét lên, em không muốn hy sinh, em không muốn là người lớn. Kể từ ngày yêu anh, anh đã chiếm hết hồn nhiên vô tư của em rồi, thế không phải là người lớn sao ? Em biết buồn biết khóc, biết đau khổ mỗi lần mình giận nhau, biết ghen hờn ấm ức khi anh nhắc đến một người con gái nào đó đã đi qua đời anh. Biết nhớ anh quay quắt điên cuồng mỗi chuyến công tác xa hàng tuần, hàng tháng của anh. Đó không phải là người lớn sao ? Em biết những trao hôn đậm đà nhất, buông thả nhất mà chỉ ở tuổi lớn mới có, anh đã biến đổi em thành người lớn rồi anh đã thấy chưa ? Em không thích tuổi lớn, em muốn trở lại những ngày tháng hồn nhiên chân sáo ngày xưa...
Đi phố với Hải mua những món đồ lặt vặt, Hải đi như chạy, hấp tấp, vội vàng, nôn nóng. Tức Hải, Uyển bảo :
- Em ghét những ngày tháng này quá sức. Tại sao mình lại tự đi tìm những phiền phức cho mình thế nhỉ ? Em muốn Hải còn là những ngày tình nhân để không bao giờ em phải gắt gỏng dễ ghét bên Hải, để Hải không phải lo nghĩ cho cằn cỗi con người.
Hải nói nhẹ bên vai Uyển :
- Uyển không bao giờ dễ ghét bên anh cả. Lúc nào em cũng dễ thương.
Hải "biết" dỗ dành khi Uyển buồn, biết nhịn khi Uyển tức giận. Nên với Hải, Uyển không giận được Hải lâu bao giờ.
Uyển bước đến bên khung cửa sổ, nhìn ra ngoài. Ngoài đó là cả một khung trời rộng, mây xanh ngắt, gợi cho Uyển những suy nghĩ mông lung. Về một đoạn đời đầy sôi động, vui tươi của tuổi học trò. Là những thơ ngây, những rộn ràng tuổi trẻ. Là một thế giới lôi cuốn kéo dài cho đến bây giờ. Nhưng Uyển nhận ra mình đã khá lớn, không còn thường xuyên là ồn ào và phá phách không tưởng nổi. Như những ngày Hải đi xa, chuyến công tác dài hai ba tháng. Uyển đã thoáng bắt gặp trong Uyển một khuôn mặt mới, khuôn mặt Dũng. Có lẽ Uyển không yêu Dũng, nhưng thực sự Uyển mến Dũng, thân Dũng bởi vì ngoài những khuôn mặt ăn chơi ngờ nghệch vô hồn, Uyển "nổi" hẳn, Uyển hiểu Dũng hơn hết. Dũng bảo thế. Và, dù biết Uyển đã có người yêu Dũng vẫn yêu Uyển mà không cần Uyển yêu lại.
Thủy đứng trước tủ quần áo, kêu Uyển :
- Uyển định mặc gì ? Mini hay maxi ?
Uyển bảo :
- Tùy Thủy, mặc gì nhỉ ?
- Thôi, Uyển mặc mini vàng nghe, Uyển mà đóng bộ mini này vào là không có xe hơi cho Uyển đi đâu. Vẫn xe hai bánh chở nhau dài dài thôi.
Và, Thủy nheo mắt :
- Với lại em còn nhớ Dũng bảo Dũng thích Uyển mặc cái mini rope vàng này nhất.
Lâu lắm rồi từ ngày Hải công tác về, Uyển trở lại cuộc sống bình thường bên Hải, không gặp lại Dũng, thế mà Dũng vẫn nhắc hoài tên Uyển. Thế mà Uyển ít có phút giây nào để nghĩ đến Dũng, "cuộc tình" này mong manh đến thế.
Thủy đã thay xong quần áo, một cái pullover trắng cùng với jupe nhung đen cũn cỡn, khỏe mạnh. Thấy Uyển vẫn còn đứng trước gương, Thủy giục :
- Thay đồ đi chứ. Hôm nay Uyển phải thật hyppy cho ông Hải ghen ra mặt chơi. Chứ ông ấy cứ ghen ngầm trông... dễ ghét lắm.
Uyển thay quần áo thật nhanh, trước mặt Thủy và dọa nó :
- Mày đừng nhắc đến ông Hải lúc này, coi chừng tao đổi ý ở nhà à.
Thủy bĩu môi :
- Gớm, làm cứ như ông Hải...
- Là "thần tượng" vậy.
Uyển cướp lời Thủy. Thủy cười :
- Chứ không phải sao ?
Uyển lảng sang chuyện khác :
- Đến rủ Dũng chứ !
Thủy nheo mắt nghịch ngợm :
- Đến nhà Dũng thì có. Hôm nay anh ấy mở party, em định rủ Uyển từ mấy hôm trước nhưng sợ Uyển mắng nên lại thôi. Ai ngờ hôm nay Uyển bốc chứng. Anh chàng Dũng gặp Uyển hẳn mừng lắm.
Uyển nghe một thoáng vuốt ve tự ái. Uyển nhìn Uyển trong gương. Bộ đồ đúng mode làm Uyển nhỏ hẳn đi, trẻ lại mấy tuổi. Thủy ngắm Uyển kêu lên :
- Mấy tháng nay anh Hải biến Uyển thành "bà già" quá sức. Lúc này mới là Uyển trở về nguyên hình, nguyên dạng.
Uyển cười :
- Anh Hải thích tao mặc áo dài hơn. Ông ấy thì lúc nào cũng đả kích thời trang một cách sốt sắng.
Thủy làm một cử chỉ chán nản, nhăn nhó :
- Em mà có ông bồ khó chịu, hay đả kích chê bai mode này mode nọ cỡ như ông Hải của chị là em "đá" liền, chẳng thà ở vậy cho khỏe.
Uyển bảo Thủy :
- Nhưng khi lấy chồng Thủy sẽ khoái lấy một ông chồng chiều vợ như anh Hải. Tao bằng lòng và rất thích cho anh Hải khó tính, cù lần và ăn mặc không thời trang như thế.
Thủy nhìn Uyển cười chế diễu, trêu chọc :
- Hơi một tí thì bênh chằm chặp, với chị anh Hải lúc nào cũng đỏ rực như mặt trời.
Uyển cười vì câu ví kỳ lạ của Thủy, hai chị em rón rén bước xuống. Thủy khôn, đẩy Uyển đi trước :
- Uyển xin mẹ đi, mẹ cưng Uyển hơn em.
Uyển so vai :
- Thôi tao sợ mẹ mắng lắm. Bà cụ mà morale một hồi là tao... ở nhà à.
Thủy kéo tay Uyển xuống thang lầu. Con nhỏ bàn :
- Trốn đi cho xong.
- Tối về khuya làm sao gọi cửa ?
- Lúc đó thì đành gọi đại, hay cùng lắm lại leo tường vào. Như mọi lần thì đã sao?
Uyển nghĩ đến Hải. Nếu Hải biết hôm nay Uyển quên lời hứa với Hải để đi đến chốn ăn chơi tầm thường, không biết Hải có giận Uyển không.
- Sao, Uyển ?
Thủy giục, Uyển ngập ngừng :
- Nhưng... tao...
Thủy vội chận ngang :
- Thôi, tôi hiểu rồi, bà lại nhưng... tao... sắp lấy chồng, không thể bê bối thế được chứ gì ?
Tiếng cãi nhau qua lại của Thủy, Uyển làm mẹ đi ra. Uyển thoáng giật mình trong lúc Thủy tỉnh bơ, con bé xin to :
- Mẹ cho con đi với chị Uyển tới ăn sinh nhật bạn con nghe mẹ. Tại con nhỏ bạn con nó thương chị Uyển lắm, nó cứ bắt con kéo chị Uyển đến hoài à.
Và, không kịp chờ phản ứng của mẹ, con nhỏ lôi bừa Uyển, đẩy nhanh ra cửa :
- Mẹ bằng lòng rồi đó, đi lẹ lên Uyển.
Uyển không dám nhìn mẹ, cắm đầu bước theo Thủy. Ra đến đường, Uyển thở phào nhẹ nhõm :
- Tao sợ mẹ mắng làm sao.
Thủy cằn nhằn :
- Từ ngày anh Hải chen vào cuộc đời chị, chị đã thấy mất tự do chưa ? Ngày xưa chị đâu có nhát đến như thế ? Vậy mà từ hôm đính hôn với anh Hải đến nay chị bị giam giữ trông thấy. Mẹ canh chị cho ông Hải sát nút, thấy không ? Đầu đuôi chỉ tại anh chàng Hải ham lấy vợ....
Uyển cười thầm và thấy tội nghiệp Hải ghê, cái gì con Thủy nó cũng đổ tại Hải. Nó làm như Uyển bị bắt ép yêu Hải, bắt ép lấy Hải vậy. Cứ không vừa ý cái gì là nó đem Hải ra chỉ trích. Con Thủy nó làm sao hiểu rằng em bằng lòng và sung sướng được vào khuôn phép, được từ bỏ tất cả để yêu anh. Nó có hiểu gì đâu, Hải nhỉ ? Em hãnh diện được Hải ngăn cấm, gìn giữ. Em sung sướng được Hải trói buộc tâm hồn em. Nếu không có Hải, em lạc lõng đến chừng nào, hư hỏng đến chừng nào. Em cám ơn Hải đó, em đang hạnh phúc trong cái mà Thủy nó gọi là mất tự do. Chỉ có chúng mình mới hiểu sự ràng buộc thiêng liêng bên nhau thôi, phải không Hải ?
Lâu lắm rồi Uyển bỏ mất khuôn mặt Dũng. Bây giờ trở lại không khí cũ, Uyển thoáng ngỡ ngàng như một người xa thành phố mấy năm mới trở lại. Thủy gặp bạn bè, ríu rít quên cả chị, Uyển phải gọi mấy lần nó mới cười và đẩy Uyển ngồi xuống ghế, chạy biến vào trong.
Uyển ngồi một mình, bỗng dưng thấy lạc lõng xa lạ. Một vài tên con trai sà đến làm quen, Uyển trả lời cho có rồi bỏ ra balcon đứng. Buổi tối vẫn chưa bắt đầu với đám đông ở đây. Uyển nghĩ thế. Một lát, Dũng đến sau lưng Uyển, gọi nhỏ :
- Uyển.
Uyển xoay nhanh người lại, khuôn mặt Dũng thật gần, thật quen thuộc. Dũng nói:
- Uyển đến thật bất ngờ.
Uyển hờn dỗi với Dũng :
- Sao Dũng không mời Uyển, quên Uyển rồi phải không ?
Dũng cười, đặt nhẹ bàn tay lên vai Uyển :
- Tối nay Uyển vẽ mắt hơi đậm đấy nhé, trang điểm cũng nhiều hơn ngày xưa nữa đó.
Uyển yên lặng, Dũng nói :
-Uyển chờ anh chút xíu.
Dũng đi nhanh vào trong, một lát trở ra với hai ly rượu nhỏ. Uyển kêu khẽ :
- Uyển không uống rượu đâu.
- Một chút thôi, ngày xưa Uyển vẫn uống một chút như thế, có sao đâu.
Dũng nói và cầm bàn tay Uyển nhẹ đặt ly rượu lên :
- Dạo này Uyển có vẻ người lớn và xa lạ. Hình như Uyển sắp lấy chồng phải không ?
Uyển bỗng chối :
- Ai mà đồn nhảm thế ?
- Bạn bè anh tụi nó bảo gặp Uyển đi sắm đồ với anh chàng hoài.
Uyển chớp chớp đôi mắt, Dũng nói tiếp, gần như quên hẳn câu nói vừa qua.
- Tối nay anh dành Uyển đó nghe.
- Dành Uyển ! Để làm gì chứ ?
- Vẫn như mọi lần, Uyển sẽ mở đầu với anh bằng một bản nhạc vui nhộn nhất. Tối nay là tối vui của anh mà.
Uyển nghĩ đến Hải và thầm hỏi "Chẳng biết Hải có ghen khi biết có một thời gian ngắn Uyển bỏ Hải để yêu Dũng không nhỉ ?" Và chính lúc này biết Uyển đứng với Dũng ở đây Hải có buồn có giận Uyển không ?
Dũng đưa Uyển vào khi tiếng nhạc ồn ào bắt đầu. Uyển nghĩ Uyển thật "có tội" với Hải, trong khi Hải lăng xăng lo lắng đủ chuyện cho ngày cưới Uyển lại đi chơi thế này, Uyển lại thân mật với một người con trai khác như một cặp tình nhân.
Uyển cứ tưởng Uyển sẽ vui trong buổi tối trở lại chốn ồn ào cùng với đông đủ những khuôn mặt trẻ trung. Song, Uyển vừa thấy Uyển lầm, bởi Uyển chán ngấy, khó chịu quá sức. Dũng nhảy với Uyển vài bản, thấy Uyển không được vui, đưa Uyển trở lại balcon xa tiếng đàn, tiếng trống.
- Uyển thay đổi nhiều quá.
Dũng nói và dìu Uyển ngồi xuống ghế trống.
- Uyển cũng cảm thấy như thế, bỗng dưng thấy chán làm sao đó.
Dũng ngồi xuống cạnh Uyển, hút thuốc và thở dài thật nhẹ :
- Càng lúc anh càng thấy cô đơn. Anh đi tìm hoài một người con gái mắt giống
Uyển mà đôi mắt nào cũng vô hồn hết cả.
Đã hai người con trai bảo thích đôi mắt Uyển, thế sao Hải lại ghét. Hải cứ chê bai và bảo mắt Uyển không trong sáng, không vui tươi. Hải thật lạ...
Uyển đòi về, Thủy không bằng lòng. Nó nhăn nhó kêu còn sớm. Dũng nghiêm nghị bảo Thủy :
- Hơn mười giờ rồi đó, đưa chị Uyển về đi Thủy.
Thủy phụng phịu :
- Em sẽ về với bạn em, anh đưa chị Uyển về trước đi.
- Anh muốn Thủy về cùng một lần với Uyển, đừng ham chơi quá thế.
Thủy le lưỡi đứng lên theo Uyển và Dũng. Uyển có cảm tưởng Thủy sợ Dũng hơn sợ Hải, thương Dũng hơn thương Hải. Dũng mới bảo một tiếng, Thủy ngoan ngoãn nghe theo liền, không cãi cọ phản đối như mỗi lần Hải bảo nó. Uyển chợt buồn khi nghĩ đến điều đó. Dũng lấy xe của bạn đưa chị em Uyển về đến tận nhà. Uyển bắt tay Dũng và cứ mang ý tưởng bắt tay lần cuối cùng, bởi Uyển thề Uyển sẽ không tìm gặp Dũng cùng những ăn chơi nhàm chán này nữa.
Dũng bảo :
- Chúc Uyển ngủ thật ngon.
Uyển cũng chúc Dũng một câu tương tự, y hệt như ngày còn đi lang thang với Dũng vui thú ồn ào. Buổi tối nào lúc chia tay cũng chúc nhau ngủ ngon giấc.
Nhà còn mở cửa. Uyển nhìn thấy xe Hải trước tiên. Uyển chỉ cho Thủy thấy :
- Chết, ông Hải, Thủy ơi.
Thủy nói :
- Thì có sao, lâu lâu Uyển cũng phải thay đổi không khí một tối chứ bộ.
Hai chị em líu ríu lên lầu, nhìn vào phòng khách không thấy Hải, Uyển đưa mắt nhìn Thủy, Thủy kéo Uyển ra balcon. Hải ngồi lạnh lùng hút thuốc. Thủy liến láu trêu Hải :
- Anh đến lâu chưa, anh Hải?
- Lâu rồi.
- Anh giận chị Uyển không ?
- Anh đâu dám giận.
Thủy cười dài :
- Hôm nay chị Uyển đi với em, "cua" được mấy ông bồ, vui ghê vậy đó
Thủy cấu tay Uyển, cười khúc khích :
- Người ta ghen ra mặt rồi đó, thấy không?
Chờ Thủy đi vào nhà, Uyển ngồi bên Hải. Hải vẫn không nhìn Uyển, Uyển áp tay lên má Hải đùa :
- Giận Uyển đó à?
Hải đẩy Uyển, đứng lên :
- Vào đi tắm và thay quần áo đi, anh không thích mùi thuốc lá và mùi nước hoa lạ trên người em.
- Ngồi đó chờ Uyển vài phút nhé.
Uyển định quay đi, Hải đứng dậy theo, Uyển hỏi :
- Đi đâu thế ?
- Anh về.
Hải nói và đi thẳng, Uyển đứng yên gọi to :
- Hải.
Hải đứng lại không nói:
- Sao Hải bảo Hải không ghen, không cấm em đi chơi?
- Thì anh có ghen, có cấm em đâu.
- Nhưng anh giận em.
Hải đi trở vào, ngồi xuống ghế cũ :
- Anh không giận em. Thôi, Uyển vào thay đồ đi.
Uyển nắm bàn tay Hải vuốt ve :
- Anh không về thật nghe.
- Thật.
- Thề đi.
Hải phì cười, tát lên má Uyển :
- Thì thề, em khôn lắm.
Uyển quì gối vòng tay lên cổ Hải thì thầm :
- Em khôn... thua anh mà.
Lúc Uyển trở ra Hải vẫn ngồi đó, hút gần hết bao thuốc. Uyển nhăn mặt bảo Hải :
- Anh hút thuốc nhiều em ghét lắm.
Hải cười cười Uyển ngồi sát vào Hải chàng quàng tay qua vai Uyển : - Buổi tối nay em vui chứ
Uyển lắc đầu, tựa cằm lên vai Hải :
- Dũng đưa em về phải không ?
- Ừ!
- Dũng cũng được đó chứ.
- Được, đẹp trai, học giỏi, con nhà giầu.
- Dũng biết em sắp lấy chồng chưa ?
Uyển lắc lắc mái tóc, chận Hải :
- Bỏ chuyện Dũng, em không thích đâu.
- Chứ em muốn nghe anh nói gì?
- Em muốn Hải không giận em, em muốn Hải nói từ nay trở đi anh ra lệnh cấm em không được đi nhảy nhót với bạn trai nữa. Và, muốn Hải nói... yêu em.
Hải kéo Uyển ngả hẳn vào lòng Hải. Uyển ôm choàng cổ Hải, nhắm mắt đợi chờ, và thầm nghĩ : Con Thủy mà thấy mình nằm trong lòng Hải và thấy Hải hôn mình lúc này, thế nào con nhỏ cũng kêu rú lên : không ngờ bà Uyển lại ghê gớm đến thế. Nhưng rồi Uyển không còn được nghĩ tiếp bởi Hải đã hôn Uyển, nồng nàn. Uyển thoáng nhìn thấy trong mắt Hải, "em... ghê gớm thật".
MỘT BUỔI MAI NÀO ĐÓ KHI UYỂN GIẬT MÌNH THỨC DẬY, hẳn Uyển sẽ ngỡ ngàng thẳng thốt khi thấy mình không còn là con bé Vân Uyển phá phách ồn ào trong gia đình hay giận hờn nhõng nhẽo bố mẹ nữa. Uyển đã biến thành một người đàn bà. Người ta sẽ không còn gọi Uyển bằng cái tên Vân Uyển quen thuộc đáng yêu :
- Cô Uyển, bé Uyển, nhỏ Uyển. Mà sẽ là bà Hải Uyển khoác tên chồng lên ngoài tên Uyển như trong ngày cưới Uyển đã khoác áo cô dâu để che lấp, để khóa chặt tuổi con gái vào quá khứ. Để bắt đầu cuộc sống vợ chồng mới mẻ. Uyển nghe một nao nức khó hiểu, một mất mát buồn phiền pha trộn trong lòng. Sáng nay Uyển dậy sớm đưa Hải ra phi trường, hai đứa dặn dò nhau ríu rít như cặp vợ chồng mới cưới. Uyển buồn muốn bật khóc giữa đám đông khi Hải bảo Uyển trở về. Uyển muốn đứng với Hải cho đến khi Hải lên tàu, nhưng chàng không chịu, không thích thấy Uyển sầu thảm như vậy. Uyển nghĩ :
- Em chết từ hôm nay và chỉ bắt đầu sống lại khi anh trở về.
Chẳng biết đây là chuyến công tác thứ bao nhiêu của Hải trong suốt thời gian hai đứa yêu nhau rồi, hẳn Uyển còn phải buồn, phải khóc, phải nhớ vì Hải đi xa như thế mãi. Lần này Hải đi một tuần. Uyển bảo :
- Một tuần anh đi xa dài còn hơn một tháng, một năm.
Hải dỗ dành Uyển :
- Anh sẽ cố thu xếp công việc để về sớm hơn. Anh chẳng muốn xa em một phút nào.
Uyển phụng phịu :
- Anh chỉ giỏi nói. Xa em là anh mừng nhất.
Hải cười nhăn nhó, mắng Uyển :
- Chỉ hay nói nhảm.
Uyển dọa :
- Anh đi lâu em ở nhà đi chơi với... Dũng.
Đôi mắt Hải nhíu lại, nhìn Uyển khó hiểu. Uyển biết là Hải sắp sửa cáu. Uyển thoáng thấy vui vui trong nét cau có đáng yêu của anh chàng. Uyển tiếp tục trêu :
- Thứ bảy anh không có mặt ở Sàigòn, nhất định em sẽ đi nhảy với Dũng.
Mặt Hải sa sầm lại. Uyển thản nhiên :
- Em nói thật đó.
Hải gắt lên :
- Cấm nói nữa.
Uyển ương ngạnh :
- Em cứ nói.
- Thôi.
- Em thích nói.
Hải lừa lừa cúi xuống cắn thật mạnh lên vai Uyển, đau điếng và tê buốt. Uyển cắn răng chịu đựng không kêu la. Hải xoay Uyển quay trở lại, đôi mắt Uyển đỏ ngầu rơm rớm nước.
Hải xoa xoa vai Uyển, hỏi nhỏ :
- Đau không ?
Uyển gật đầu. Hải nồng nàn :
- Phạt em. Để em thấy anh đau thế nào khi em trêu anh như vậy.
Uyển phụng phịu :
- Anh.... ác như quỷ.
Hải bắt Uyển trở về nhà ngay, không được lang thang trong thành phố sáng sớm. Uyển hứa với Hải, vậy mà lúc Hải mất hút giữa đám đông hành khách, Uyển nghe lòng trĩu buồn và lại có ý đi lang thang. Lâu lắm Uyển không đi phố một mình, lúc này đi bộ qua những con đường vắng Uyển thấy lẻ loi làm sao. Thế mới biết Hải là cần thiết. Cần thiết cả những lúc Uyển băng qua đường không có bàn tay của Hải dìu đỡ khiến Uyển có cảm tưởng vội vã hụt hơi, sợ hãi vu vơ thế nào ấy. Lang thang một hồi lại thấy buồn hơn. Uyển thấy cồn cào và chợt nhớ mình với Hải cùng chưa ăn sáng Uyển gọi xích lô đến Hạnh. Thấy Uyển, Hạnh rú lên :
- Gớm thế. Bị anh chàng giam ở nơi nào cả tháng nay mà không thấy mặt mày.
Uyển theo Hạnh vào phòng. Quăng giầy quăng sắc tay, Uyển nằm dài ra giường nệm bừa bãi gối chăn của Hạnh. Hạnh sà xuống :
- Gì mà rũ rượi thế ? Lại giận nhau với anh chàng rồi hả ?
Uyển than dài :
- Buồn ghê Hạnh ơi.
- Khoan đã, tao đang đói. Mày làm tao xỉu mất bây giờ.
Uyển ngồi dậy, tìm lược của Hạnh chải tóc :
- Tao cũng đói. Đi ăn sáng đi.
- Mầy bao phải không ?
- Ừ. Ăn xong chui vào xi nê ngồi, đến trưa hãy về. Đồng ý chứ ?
Hạnh gật đầu, nheo mắt hỏi :
- Ông Hải đâu, sao hôm nay có vẻ nhàn hạ thế ?
Uyển ngồi nhìn Hạnh thay quần áo :
- Công tác.
- Ở đâu?
- Pleiku gì đó.
Đứng trước mặt Uyển và thoa một lớp phấn hồng nhạt, Hạnh thắc mắc :
- Đi gì đi hoài vậy Uyển?
- Tao không biết nữa. Phóng sự, viết lách gì đó. Chán cái cảnh này ghê.
Hạnh ngồi xuống bên Uyển, vẽ chì trên đôi mắt. Xong, thoa nhẹ một lớp phấn hồng trên má Uyển :
- Tội nghiệp, mày buồn đến không điểm trang son phấn gì hết cả. Nhưng buồn ít vậy thôi, vì mày còn sướng gấp mấy lần tao. Tập chịu đựng như tao xem nào.
Uyển hỏi:
- Mày... quen rồi.
Nói xong Uyển thấy mình đáng trách. Hạnh cũng có người yêu như Uyển, nhưng mấy tháng mới gặp nhau một lần vì anh chàng ở xa thành phố, ở một quận lỵ xa xôi buồn hiu hắt. Hẳn nhiên là Hạnh chịu đựng quá nhiều, quá giỏi.
- Tao mà như mày tao... chết từ lâu Hạnh ạ.
Đôi mắt Hạnh chớp chớp thoáng một ánh buồn song lại bình thường ngay.
Hai đứa gọi taxi trở lại chợ Sàigòn. Hạnh rủ Uyển vào ăn bún thang ở hẻm Casino. Con nhỏ tán :
- Bún thang ở đây khá lắm, ăn xong lại thèm ăn bis.
Hai đứa dắt dìu nhau tìm bàn. Buổi sáng hàng quà đông nghẹt, đàn ông chen chúc với đàn bà ăn lấy ăn để, không còn ngước mặt nhìn ai nổi nữa. Uyển đứng như tượng đá giữa lối đi, mặc cho Hạnh, lăng xăng tìm bàn trống.
Hạnh vẫy vẫy :
- Lại đây, Uyển.
Uyển len đến ngồi bên Hạnh. Hạnh lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, kêu:
- Quá sức đông.
Uyển nhìn Hạnh, cười:
- Mày vất vả.
Hạnh hồn nhiên lí lắc:
- Có vất vả thế lúc ăn mới thấy ngon.
Hai tô bún bốc khói thơm nồng nàn quyến rủ. Uyển nhìn những sợi chả lụa thái nhỏ, những sợi trứng vàng óng, những sợi bún trắng nõn nà. Cơn đói cồn cào Uyển lại nghĩ tới Hải.
Hạnh lau đôi đũa để trước mặt Uyển:
- Tự làm lấy chứ. Tao đâu có phải là ông Hải mà chờ tao săn sóc.
Uyển nhìn Hạnh cười, không trả lời. Trước Hạnh, Uyển thấy mình yếu đuối và nhỏ nhoi hơn bạn.
Hạnh bảo :
- Mày chẳng xứng đáng là con gái thời buổi này chút nào. Lúc nào cũng nhõng nhẽo cũng yếu đuối và hay khóc như trẻ con. Điệu này ông Hải cũng khốn khổ vì mày không ít.
Uyển nhăn mặt :
- Thôi cho tao xin. Từ sáng đến giờ mày “chửi” tao hơi nhiều.
Hạnh lấy cây tăm chấm nước cà cuống nhỏ vào bát bún thang của Uyển. Uyển đẫy lên :
- Tao không biết ăn.
Hạnh bướng bỉnh làm như không nghe Uyển nói, bảo như ra lệnh :
- Ăn đi. Không biết cũng phải tập cho quen, chẳng ai ngu như mày hết. Ăn bún thang mà lại chê cà cuống với mắm tôm thì còn ra mùi vị gì nữa.
Uyển cắm cúi ăn hết bát bún thang. Mùi cà cuống cay cay nồng nồng hơi khó chịu. Nhưng chỉ một lát Uyển thấy quen, thấy hương vị cà cuống có duyên ghê gớm.
Uyển bảo Hạnh :
- Mày “cương quyết” hơn ông Hải nhà tao một bực. Đi với ông Hải món gì tao sợ là không bao giờ ông ấy dám kêu.
Hạnh cười :
- Bởi vậy phải như tao mới trị nổi mày, ông Hải hiền ghê nên để mày ăn hiếp không à.
- Rất tiếc, mày không là ông Hải.
Hạnh bắt Uyển ăn thêm bánh cuốn. Uyển lắc đầu quầy quậy.
- Tao no quá.
Hạnh gắt khẽ :
- Bộ tao bắt mày trả tiền hay sao ma vội từ chối loạn lên thế.
Uyển phải năn nỉ hết lời Hạnh mới không gọi cho Uyển đĩa bánh cuốn đầy ắp như của Hạnh. Uyển ngồi uống nước nhìn Hạnh ăn ngon lành, nhanh nhẹn. Uyển bỗng thèm được hồn nhiên như bạn.
Ra khỏi hẻm Casino, Hạnh cằn nhằn Uyển :
- Mày ăn như thế hèn gì ốm nhom là phải.
Bắt chước Thủy, Uyển nói :
- Ốm như tao là mode đẹp và thịnh hành nhất bây giờ đó em ạ.
Và Uyển tiếp :
- Ông Hải với mày… y hệt nhau. Gặp tao đâu là chỉ chê gầy với ốm, nghe hoài phát chán ngấy.
- Chán nhưng mà… thương, phải không ?
Hạnh cười. Uyển cười, không trả lời.
Hạnh nhìn Uyển :
- Giờ đi đâu ?
Uyển nói :
- Chui vào xi nê. Về nhà giờ này buồn lắm.
Hạnh mắng Uyển :
- Tao cầu cho lão Hải đổi đi xa thành phố này một vài năm để xem mày có chết lên chết xuống không.
- Thôi chứ Hạnh. Mày ác vừa vừa thôi chứ.
- Bao giờ cưới ?
- Hết tháng này.
Hạnh nheo mắt :
- Ông Hải chắc lo cuống cuồng nhỉ.Cuối tháng lấy vợ mà giờ này còn lang thang ở cao nguyên xa lắc.
- Mày đừng nhắc, tao khóc bi giờ.
Kéo Uyển ra đường, Hạnh nói :
- Coi Eden nghe không, Rex tao xem rồi.
Uyển kêu :
- Eden tao mới xem với ông Hải tối hôm qua.
Hạnh đề nghị :
- Hay thôi, bỏ mục xi nê đi. Tao với mày đến anh Lâm chơi, ông bà bác tau đi Vũng Tàu chỉ còn mình ông ấy ở nhà.
Uyển do dự một chút rồi tặc lưỡi :
- Thì đi.
Hạnh gọi xe đến Thị Nghè. Nhà bác của Hạnh ở sâu trong ngõ, rộng và sạch sẽ. Căn nhà to lớn như một dinh thự. Có vườn cây, hồ cá, xích đu. Nhà chỉ một tầng không có lầu thật sang trọng. Uyển thích ở nhà như thế, vừa mát mẻ lại vừa dễ chịu.
Hạnh bấm chuông cổng, một lát Lâm chạy ra. Nhìn thấy hai đứa Lâm cười tươi:
- Nghe chông anh lại cứ tưởng thằng bạn trời đánh nào chứ. Ai ngờ hai cô em gái. Bé Uyển, dạo này sao không thấy đến chơi ?
Hạnh đẩy Uyển vào trước, lườm Lâm :
- Người ta sắp lấy chồng rồi đó, làm ơn bỏ tiếng bé đi dùm.
Lâm kéo tay Hạnh, cười :
- Khó thế cô nhỏ. Có chồng thì có chồng chứ sao. Uyển bé thì anh cứ gọi là bé, việc gì nào. Phải không bé Uyển ?
Uyển cười. Lâm đưa hai đứa vào phòng khách pha nước cam mời. Hạnh liếng thoắng :
- Sáng nay anh có gặp chị Phương không mà “sửa soạn” kỹ thế ?
Uyển nhìn bộ pyjama Lâm mặc. Mới, thẳng tắp không một nếp nhăn. Uyển đùa:
- Chắc chị Phương may phải không anh ?
- Ừ. Phương may đó.
Hạnh xuýt xoa :
- Đẹp ghê. Anh quả là tốt phước vớ được bà vợ đảm.
- Chắc phải nhờ bà Phương chỉ mới được.
- Tặng chàng ?
Hạnh hỏi. Uyên gật gù :
- Ừ !
- Tình tứ thế.
Hạnh bỗng reo lên :
- Ê, anh Hùng đến.
Lâm nheo mắt :
- Thế là thằng nhỏ có quyền thay anh ngồi nhà tiếp các cô.
- Anh đi đâu ?
- Đón Phương đến đây chơi.
Hạnh nói :
- Có mục gì hấp dẫn vậy. Cho tụi em ở đến chiều nghe.
Lâm gật :
- Dĩ nhiên. Anh đang định mời các cô mà. Trưa nay các cô làm cơm ăn nhé.
- Bắt tụi này làm bếp à ?
- Chính vậy.
Hạnh nhẩy cẫng lên :
- Còn lâu. Em về đây.
Hùng từ ngoài cửa đi vào, oang oang :
- Chết, chết. Đừng về để anh về cho.
Hạnh ngúng nguẩy :
- Anh Hùng vô duyên ghê.
Lâm cười chỉ Hạnh :
- Cô ấy đang phản đối vụ ăn cơm nha trưa nay đấy.
- Ai bảo bắt tụi em làm bếp.
Hùng ngồi xuống ghế, đôi diện Uyển :
- Yên trí, anh phụ giúp cho. Anh phụ Uyển tráng trứng nghe Uyển.
Uyển đỏ mặt, nhớ đến một lần ăn cơm với bọn Lâm, Hùng, Sơn, Hạnh. Hùng bảo Hùng thích ăn trứng tráng, Uyển bảo Uyển cũng thế. Thế là cả bọn bắt hai người tráng trứng. Hùng đập trứng cho Uyển, chẳng biết anh chàng cho mắm muối thế nào rồi mà Uyển lại tưởng chưa, đổ thêm lần thứ hai nữa. Lúc mang trứng lên, mỗi đứa trong bàn gắp một miếng, Lâm hét to nhất :
- Trứng gì mặn còn hơn trứng muối.
Tưởng Lâm nói đùa Hùng gắp một miếng và cũng kêu lên :
- Thôi chết. Anh đổ mắm nhiều quá.
Uyển nghe xong cười lăn cười bò :
- Uyển tưởng anh chưa bỏ nên Uyển lại đổ thêm.
Cả bọn được dịp cười ngặt nghẹo. Đĩa trứng hôm đó được bạn bè chất đầy lên bát cơm của Hùng và Uyển. Hùng hy sinh ăn dùm Uyển hết cả. Lúc này nghe Hùng nhắc Uyển vẫn còn thấy vui.
Lâm thay quần áo trở ra, dặn Hùng :
- Bọn thằng Sơn, Huy sắp tới đó. Mày ở nhà chia công việc cho mấy con nhỏ, tao đi đón Phương.
Lâm đi khỏi, Hùng hỏi :
- Bây giờ cô nào đi chợ ?
Hạnh nheo mắt :
- Chờ chị Phương đến bắt chị ấy đi chợ cho.
Hùng lắc đầu :
- Không được. Hôm nay sinh nhật Lâm phải để Phương ở nhà nấu nướng. Anh đưa Uyển đi chợ nghe.
- Uyển đâu biết mua gì ?
- Anh mua cho.
- Anh trả giá nhé.
Hùng gật đầu :
- Yên trí, anh trả giá còn… hơn đàn bà, làm sao hớ nổi.
Vừa lúc đó Huy và Sơn đến. Trong xe thấp thoáng bóng hồng. Mọi người nhìn ra. Hạnh kêu :
- Tưởng ai, con bé Thảo.
- Bồ thằng Huy đấy.
- Còn bồ ông Hùng, ông Sơn dâu.
Uyển hỏi. Hùng lắc đầu :
- Anh với thằng Sơn là hai trẻ mồ côi nặng.
Hạnh đứng giữa cửa, chờ Thảo vào. Hạnh hỏi :
- Ê Thảo. Nhớ tui không bồ ?
Thảo cười :
- Nhỏ Hạnh, ai còn lạ gì. Mày đến với ai thế ?
- Bạn.
Sơn nắm tóc Hạnh day day đùa :
- Cô càng ngày càng hỗn láo nhe chưa ? Hôm nọ gặp anh ngoài đường, anh gọi tại sao không dừng lại ?
Hạnh dấu môi :
- Ai bảo anh ngồi với một lũ con trai nham nhở làm gì ?
- Anh chưa mách Lâm về tội lang thang phố phường một mình của cô đâu đấy.
Hùng đi ra, ồn ào :
- Đưa chìa khóa xe đây để tao chở Uyển đi chợ.
Sơn reo to :
- Có Uyển nữa à. Lâu quá mới lại gặp Uyển. Tu ở đâu kỹ thế ?
- Ở nhà, anh ạ.
Sơn cười :
- Cho tao theo đi chợ với. Gì chớ cãi với hàng tôm, hàng cá thì tao nhất.
Uyển lè lưỡi :
- Eo ơi.
Hạnh đứng giữa nhà kêu lên nhõng nhẽo :
- Đi hết để mình em ở nhà sao ?
Sơn vẫy Hạnh :
- Đi luôn.
Huy, Thảo chận ngang :
- Tụi tôi đến đây không phải là giữ nhà cho quý vị xách xe đi du dương đâu nhé.
Hùng hất hàm :
- Hai ông bà chịu khó chờ “vợ chồng” thằng Lâm về phân chia công việc. Tụi tao đi chút xíu về liền.
Hùng dành lái xe, đẩy Sơn với Hạnh xuống băng dưới, Uyển ngồi bên Hùng. Hạnh đòi đến Nguyễn Huệ mua tặng Lâm bó hoa và mua bánh ngọt. Hùng mở cửa xe, Hạnh kéo theo cả Sơn. Con nhỏ nói :
- Mỗi ông phụ trách một mục chi tiền.
Anh Sơn theo Hạnh, Hùng theo Uyển để chi tiền chợ cho nó.
Sơn xuống theo Hạnh, nhăn nhó :
- Biết thế ở nhà với vợ chồng thằng Huy cho nhẹ nhõm tấm thân.
Hạnh nhéo thật đau trên cánh tay Sơn, anh chàng la oai oái giữa phố. Uyển ngồi trong xe thò đầu ra mắng :
- Đừng làm hề, dị lắm.
Sơn chỉ tay vào xe :
- Đi chợ nhanh nhanh dùm. Hẹn một tiếng nữa đón tụi tôi ở đây nghe.
Hùng đưa Uyển đến chợ Sàigòn, len lỏi qua hàng thịt, hàng cá. Thiên hạ trố mắt nhìn hai đứa. một bà bán cam vọt miệng khơi khơi :
- Vợ chồng mới cưới có khác. Đi chợ cũng dắt díu nhau đi.
Uyển ngượng tái tê, liên tưởng tới Hải ở một nơi xa xôi diệu vợi. Không biết Hải có nhớ Uyển không và có tưởng tượng nổi Uyển đang vui đùa như thế này không nhỉ.
Uyển miên man nghĩ tới Hải, bỏ Hùng một quảng ngắn. Hùng bước lên, nắm cánh tay Uyển , giật khẽ :
- Uyển nghe bà hàng cam nói gì không ?
Uyển cười thầm, anh chàng kể ra cũng lém vặt ghê đấy chứ. Uyển giả vờ lắc đầu. Hùng tỉnh bơ nhắc lại câu nói, xog anh chàng cười tủm tỉm :
- Kể ra tụi mình cũng giống… chứ nhỉ ?
Uyển cười tỉnh bơ :
- Đừng tưởng tượng.
Và giục :
- Mua gì mua đi ông.
- Mua gì bây giờ ?
Uyển kêu :
- Uyển đã bảo không biết mua thứ gì hết mà.
- Anh cũng thế.
Hai đứa cứ đùn, cứ đẩy cho nhau. Hùng kéo Uyển đi ngang hàng trái cây. Đang lúc khát nước, nhìn những trái dưa hấu quyến rũ, Hùng đề nghị mua dưa hấu.
Uyển cười khì khì :
- Đi chợ để mua… dưa hấu hả ?
Hùng bướng bỉnh :
- Kệ. Mua dưa cái đã.
Hùng hỏi :
- Bao nhiêu một quả dưa thế bà ?
Bà bán hàng nhìn Hùng rồi nhìn Uyển đánh giá món hàng sắp bán cho khách :
- Năm trăm đó cậu. Dưa ngọt lắm. Tôi bao giá. Cô cậu mua xong tôi bổ ra, trắng không lấy tiền.
Hùng nhìn Uyển :
- Phải giá đó không Uyển ?
Uyển đẩy tay Hùng :
- Bà ấy nói thách đó. Hùng trả giá đi.
- Nói thách nhiều hay ít?
- Uyển chưa mua bao giờ nhưng nghe mẹ bảo mấy bà bán hàng ở chợ Sàigòn nói thách ghê lắm.
Hùng lại đẩy :
- Vậy. Uyển trả giá luôn đi.
- Thôi. Hùng tuyên bố trả giá cừ lắm mà.
Bị khích, Hùng trả một tiếng :
- Hai trăm nghe bà ?
Bà bán dưa sa sầm nét mặt, nhìn Hùng lạnh lùng.
- Không có giá đó đâu cậu ơi.
- Thôi ba trăm vậy.
Mấy người khách mua hàng đứng bên cạnh nhìn hai người bằng đôi mắt tò mò. Uyển kéo Hùng đi :
- Không bán thì thôi, đi Hùng.
Vừa dợm bước bà bán dưa đã gọi giật :
- Này cậu. Để mở hàng cho cô cậu đó.
Hùng loay hoay chọn hai trái to và nặng. Thấy chàng hai tay ôm hai trái dưa nặng nề, Uyển tội nghiệp bảo :
- Đưa Uyển ôm một quả.
Hùng lắc đầu :
- Không sao. Thấy anh trả giá cừ chưa ?
- Hớ rồi đó, ông ạ.
- Kệ. Hớ, nhưng mua được thì thôi.
Đem hai trái dưa để trong xe, Hùng bảo :
- Còn mục ăn uống nữa, mua gì bây giờ.
- Uyển không biết.
- Thôi ra chợ Cũ mua gà vậy.
Suốt một tiếng đồng hồ, hai người mua được mấy món : dua hấu, thịt gà quay, bánh hỏi, rau xà lách và hành. Cả hai vội vã trở lại chỗ hẹn đón Sơn, Hạnh.
Vừa thấy hai quả dưa hấu Hạnh reo lên :
- Tuyệt. Dưa hấu quyến rũ nhất.
Sơn ôm mấy hộp bánh và bó hoa trên tay, nhăn nhó :
- Ông bà du dương ở đâu mà lâu thế ?
Uyển đỡ những hộp bánh trên tay Sơn :
- Ông Hùng còn mải cãi nhau với mấy bà hàng thịt.
Bốn đứa về đến nhà Lâm đã gần mười hai giờ. Lâm hét từ trong nhà hét ra :
- Mấy ông rủ hai con nhỏ đi đâu mà giờ mới vác mặt về ?
Hạnh mở cửa xe làm mặt hầm hầm :
- Đừng có vô ơn. Người ta mua đủ thứ cho anh, anh chỉ việc đi đón người đẹp thôi chẳng phải làm gì hết mà còn không biết điều.
Lâm chỉ vào trong :
- Các cô vào mà xem.
Uyển, Hùng, Sơn kêu lên :
- Khá nhỉ. Phải bàn tay hai nàng nội trợ đó không ?
Thảo, Phương cười từ trong bếp :
- Tụi tôi dọn dẹp từ sáng đến giờ đó.
Căn nhà sáng sủa hẳn lên. Một chiếc bàn trải khăn trắng kê giữa phòng, trên bàn đặt bình hoa “lay ơn” rực rỡ. Hai chai rượu Huy đem đến, nước ngọt Lâm mua.
Thảo, Phương giúp Hạnh, Uyển mang đồ ăn bày ra bàn. Bọm con trai lăng xăng với mấy chai rượu. Cả bon quây quần quanh chiếc bàn. Lâm tuyên bố :
- Ăn xong rồi đi phố. Hoặc đi xi nê. Tối đi nghe nhạc. Tất cả đồng ý chứ.
Cả bọn đồng thanh :
- Hoan hô. Chúc Lâm một sinh nhật vui vẻ.
Bốn ông con trai uống rượu ào ào. Hạnh bắt chước anh uống một chút. Má Hạnh đỏ hồng. Hai cô nàng Phương, Thảo nhõng nhẽo bên người tình. Hạnh ghé tai Uyên hỏi nhỏ :
- Anh chàng Hải chắc đang ăn cơm trưa tại xứ rừng rú đó nhỉ ?
Uyển gật đầu, cười nhẹ :
- Mày đểu quá. Toàn nhắc không đúng lúc.
Uyển nghĩ đến Hải và nghĩ đến gia đình. Chắc ở nhà lo cho Uyển lắm đây. Thấy Uyển lặng yên, Hùng âu yếm gắp thịt quay vào bát Uyển :
- Ăn đi Uyển. Thịt quay chúng mình mua ma lỵ.
Hùng gắp tiếp ít bánh hỏi cho Uyển :
- Ăn đi Uyển. Bánh hỏi cũng tụi mình mua, để thiên hạ ăn hết sao được.
Uyển cười gượng :
- No quá đi.
Sơn rót lén vào ly coca của Uyển một chút rượu. Uyển nhìn thấy, nhăn mặt. Sơn cười :
- Uống một chút cho má Uyển hồng như má Hạnh.
Đang ăn uống bỗng Uyển cúi gầm mặt xuống, hắt hơi hai ba cái. Hùng la lên :
- Thằng… khốn nạn nào lại dám nhắc Uyển trong giờ phút này thế nhỉ ?
Huy nhìn Uyển :
- Không phải. Chắc anh chàng đang lải nhải gọi tên Uyển trong giấc ngủ trưa đấy.
Lâm nheo mắt :
- Hay chính lão Hùng đang gọi thầm tên Uyển trong tim thì có.
Hùng uống một hơi cạn ly rượu, chửi Lâm :
- Sư anh. Anh chơi tôi nhé. Anh có muốn tôi khui tội anh với người đẹp không ?
Lâm cười hề hề. Uyển giả vờ không nghe, quay sang thi thầm với Phương :
- Phương dạy Uyển may pyjama đi. Phương may cho anh Lâm đẹp ghê vậy đó.
Phương suỵt suỵt, cười khúc khích rồi ghé tai Uyên tiết lộ :
- Phương xạo đấy, đâu biết may gì. Phương giả bộ đo cho ông ấy tử tế rồi mang đến nhờ cô bạn chủ nhà may Ngọc Lan, ở đường Nguyễn Văn Sâm ấy, nhờ may dùm. Phương đem về nọi là Phương may, anh chàng tin lắm. Cứ khen hoài Phương giỏi, Phương khéo làm Phương buồn cười chết đi được. Có biết gì đâu. Con trai quả thật… ngây thơ không tưởng tượng được.
Uyển khúc khích cười với Phương. Lâm nói to :
- Ê, hai cô nhỏ. Nói gì thì nói to lên chứ, sao lại thì thầm thế kia.
Uyển lắc đầu :
- Có gì đâu anh.
Phương bấm tay Uyển, hai đứa lại rũ ra cười.
Uyển bỏ các tiết mục sau, bắt Hùng đưa về sớm. Hạnh năn nỉ :
- Đi chơi với tao tối hãy về, Uyển.
Uyển bảo :
- Tao đi từ sáng sớm đến giờ, bỏ bữa cơm trưa đã là quá đáng lắm rồi, chẳng lẽ bỏ luôn bữa chiều cho ông bà cụ đăng báo tìm hay sao ?
Hạnh vùng vằng nói dỗi :
- Về thì về đi kẻo… anh chàng buồn.
Uyển nói thầm với Hải : “Anh buồn ngay từ buổi sáng vì em không nghe lời anh, phải không Hải. Nhưng tại em buồn quá, một ngày sắp qua đi. Còn sáu ngày nữa anh mới về, sáu ngày em đòi đoạn cả lòng, sáu ngày dài quá sức”.
Về nhà Uyển mệt nhoài, đang thay quần áo va sửa soạn đi tắm thì Thủy vào. Con nhỏ nhìn Uyển dọa :
- Bà ghê lắm nhé. Anh Hải mới đi có một ngày, ở nhả đã ngoại tình rồi.
Uyển gạt ngang :
- Gặp mày là nghe lảm nhảm.
- Chứ không à. Bà đi đâu suốt sáng đến giờ. Lại còn có kép mới đưa về tận nhà nữa, không phải ngoại tình sao ?
Uyển hét nhỏ vào tai Thủy :
- Bạn tao không được sao, con quỷ nhỏ ?
Thủy vẫn trêu Uyển :
- Bạn Uyển sao em chưa gặp lần nào. Ai vậy ?
Uyển khoác khăn lông lên người đi vào phòng tắm. Thủy nhìn Uyển, con bé lảm nhảm nữa :
- Anh Hải về em mách. Sắp lấy chồng rồi còn đi chơi với trai suốt cả ngày.
Uyển đóng mạnh cánh cửa phòng tắm ho tiếng nói của Thủy bị chận lại bên ngoài, cho tan vào không khí. Cho Uyển khỏi băn khoăn trong lòng và cho tâm hồn tạm quên Hải trong phút giây.
UYỂN RƠI VÀO TRẠNG THÁI MÊ SAY NGÂY NGẤT của một ngày mệt nhoài, bây giờ là giấc đêm của những mộng mơ không dứt. Tiếng ồn xoáy buốt tai Uyển bập bùng. Ở giường bên Thủy vùng dậy, hoảng hốt :
- Uyển, Uyển!
Uyển nằm im không trả lời. Thuỷ nhẩy phóc xuống giường bật đèn sáng choang :
- Uyển, ra xem cái gì mà ồn ào thế kia.
Uyển nói trong trạng thái mệt mỏi :
- Chắc lại mấy mụ hàng xóm cãi nhau chứ gì.
- Thì dậy xem.
Thủy gắt và lôi chân Uyển giật giật. Uyển la :
- Ồn, để yên tao ngủ.
Thủy buông chân Uyển, nói dỗi :
- Chút nữa cấm hỏi, cấm ra coi thật đó nghen.
Uyển ậm ừ. Tiếng ồn ào mỗi lúc càng ồn ào hơn khiến Uyển vùng dậy nhanh, xỏ chân tìm đôi dép không thấy, Uyển để nguyên đồ ngủ đi chân đất ra balcon :
- Gì thế Thủy?
Thủy nhìn Uyển một thoáng rồi quay ngoắt xuống đường nhìn đám đông ồn ào vây quanh, không trả lời. Uyển đến sát thành lan can nhóm chân nhìn xuống. Một khối người ồn ào đứng bàn tán, già trẻ, lớn bé ồn ào.
- Trốn quân dịch.
- Tưởng gì? Thế mà cũng ầm phố.
Uyển định quay trở vào, Thủy gọi giật Uyển :
- Uyển biết ai không ?
- Thì một tên trốn quân dịch. Đôi mắt Thủy thoáng buồn :
- Nó bị thương ở chân.
- Ai vậy ?
- Quang.
- Quang nào ?
- Bạn em.
Uyển trố mắt :
- Bạn Thủy.
- Ừ!
- Tại sao nó bị thương ?
Uyển hỏi một câu gần như lạc lõng ngớ ngẩn thế, Thủy không để ý đến câu hỏi của Uyển cúi nhìn đám đông vẫn dụm nhau đầy phố. Tiếng xe cảnh sát rú còi phóng vọt đi. Một tên con trai khuôn mặt trẻ thật trẻ, tóc dài phủ gáy ngồi giữa hai người tuần cảnh, một tên nữa ngồi thu mình khuất sau lưng người lính. Thủy nói nhỏ:
- Không ngờ mình lại vừa nhem nhúm một chút cảm tình với tên con trai đó. Sao mà nản thế.
- Nó đến tuổi đi lính rồi à?
- Thi tú tài đôi rớt từ năm ngoái.
Thủy lắc đầu chán nản :
- Trông Quang ở ngoài đố chị tìm ra ở hắm một nét bụi đời nào nào. Em chút xíu nữa "mê" hắn.
Uyển nheo mắt, ngó Thủy :
- Thật chứ ? Mai đem đồ vào nuôi "chàng" đi.
Thủy gật :
- Dám lắm à!
- Đùa?
- Thật đó.
- Chê mãi rồi gặp ngay anh chàng trốn lính, bị bắn què chân. Mà, nó làm gì lại lang thang ở con đường này thế.
- Chắc nó kiếm em vì hồi tối em có hẹn đi Bal với nó nhưng rồi lại không đi. Thấy chán chán những cuộc vui như vậy rồi.
Uyển chợt hỏi Thủy :
- Thủy có ân hận không?
- Chút xíu.
Uyển bảo:
- Nên mừng đi Thủy.
- Sao lại mừng.
- Hình như mày bắt đầu chán cuộc sống ăn chơi rồi đấy. Hồi nãy mày có nghe những tiếng nói cười ở dưới đường không?
- Không.
- Mày có thấy tụi con gái chất đầy trên xe cảnh sát không?
Thủy gật đầu:
- Tụi nó đi nhẩy lậu về bị hốt.
- Mày có nghĩ là một ngày nào đó mày sẽ bị như tụi nó không?
Thủy hơi nhăn mặt:
- Lại rủa!
- Không phải, tao hỏi thử thế, nhưng cũng dám lắm chứ, rồi suốt đêm ba mẹ lo cho mày, sáng ra ông cụ nhận được một tờ giấy mời đến bót lãnh con vì tội nhẩy đầm lậu, lúc đó mày sẽ làm gì?
Thủy nói không suy nghĩ:
- Em sẽ tự tử hoạc trốn đi luôn.
Uyển cười nhẹ:
- Nhảm thật! Đừng bao giờ tuyên bố hăng như thế. Tự tử bộ dễ lắm sao. Trốn đi bộ khoẻ như ở nhà sao? Ít ra muốn trốn đi mày cũng phải có một thằng bồ để mà.... nương tựa.
Thủy nhún vai:
- Cần gì. Em đi là đi, đâu cần phải có một thằng bồ để bám.
Uyển đứng lặng nhìn em một lát rồi nói:
- Tốt hơn hết là nên từ bỏ những ăn chơi lãng phí thời giờ như thế. Mình đã lớn rồi, và tới lúc qua đi những ngày phù phiếm cũ.
Quay trở vào phòng, Uyển chợt thấy những lời vừa nói với em gái như mình muốn nói với chính mình. Uyển quả thật đã lớn, đã không còn của những ngày chân sáo xa xưa, bay nhẩy tung tăng vô trách nhiệm. Bầy giờ, có Hải, có một gánh nặng gia đình đang chực chờ đâu đó cho một người con gái tập tễng làm dâu. Thôi hãy quên đi một thủa rong chơi, cố dằn lòng để làm người lớn. Đừng mơ, đừng mộng, đừng nuối tiếc gì đã đi vào quá khứ. Uyển tự nhủ với lòng:
- Em sẽ ở nhà chờ anh suốt sáu ngày còn lại, không đi lang thang đâu nữa cả. Anh hết buồn em chưa?
QUÁ MỘT TUẦN LỄ MÀ HẢI VẪN CHƯA VỀ. Những chờ đợi nung nấu trong sáu ngày vò võ đợi mong làm Uyển nổ bùng cơn giận dỗi. Và buồn bã không cùng. Tại sao Hải không gởi cho Uyển vài hàng điện tín. Hải có biết Uyển trông, Uyển ngóng chàng đến mức độ nào không? Cơn hờn tủi mỗi phút một tăng, và HảI đã trể hẹn qua ngày thứ hai rồi đó. Buổi sáng thức dậy Uyển soi mình trong gương. Võ vàng nhan sắc, mỏi mê thân thể. Một chút quầng xanh trên mí mắt. Không chúc nào tươi mát của người con gái đôi mươi, dù chưa lên xe hoa ngày cưới. Chỉ còn mười ngày, một chớp mắt, một giấc chiêm bao. Uyển sẽ giã từ tất cả, từ thói quen, từ sinh hoạt hằng ngày để tập lấy những thói quen khác. Một chớp mắt thì quá ngắn, nhưng một ngày đợi mong thì quá dài. Dài lê thệ Vậy mà Uyển đã đợi mong bảy tám ngày và vẫn tiếp tục. Uyển bỗng thấy cơn tức giận nung nấu trong lòng vỡ tung.
Uyển qua một buổi sáng bứt rứt như thế. Buổi trưa Uyển nằm đọc sách, cố dỗ mình vào giấc ngủ nhưng không được. Một nỗi gì nghèn nghẹn dâng lên ngang cổ làm Uyển thấy khó thở. Xoay trở thế nằm, Uyển vẫn không tài nào nhắm mắt. Uyển vùng dậy mang những vật dụng đã mua xắm cho ngày cưới ra ngắm. Chiếc vương niệm bạc, đoá hoa trắng cho cô dâu, chiếc voan choàng dài tha thướt. Tất cả cho bữa tiệc ăn của hai họ. Áo dài gấm đỏ thắm tươi Thượng Hải, khăn xếp vàng Hoàng Hậu, đôi hài thêu rồng phượng... những thứ đó đánh dấu một đổi mới trong đời người con gái vu quỵ Loay hoay ngắm nghía Uyển quên được mấy tiếng đồng hồ quay quắt nhớ nhung.
Nhưng khi nắng nhạt xuống, trời đất dịu dàng Uyển lại thấy lòng cồn lên nỗi buồn phiền khôn tả. Cố gắng chịu đựng cho đến lúc không chịu đựng nổi nữa, Uyển vùng dậy ra bàn trang điểm.
Em giận anh rồi. Em đi lang thang đấy. Thay xong quần áo Uyển bước ra cửa. Mẹ đang nhặt lá rụng trong chậu Ngọc Lan hoa nở rộ, thơm ngát, Uyển nói :
- Con đi phố tí nhé mẹ.
Bà cụ ngẩn lên :
- Ừ. Về sớm nhé.
Uyển không trả lời, bước ra đường. Trời đẹp như một ngày Xuân. Vậy mà Uyển leo lên chuyến xe buýt đưa vào trung tâm thành phố.
Đi dọc theo đường Lê Lợi, Uyển thơ thẩn giữa đám đông. Một vài ánh mắt trông theo tán tỉnh. Một câu chọc ghẹo bâng quơ. Bỗng dưng Uyển thấy lòng nôn nóng, thèm được sống lại những phút giây sôi nổi hôm xưa. Hôm xưa của những lần đàn đúm bạn bè lê la khắp phố. Đùa cợt vô tư và tình cảm vô tư. Những tên bạn trai nhỏ dễ thương, những đứa bạn gái xinh xinh ngộ nghĩnh. Cả bọn dúi vào nhau mà đùa vui trên đường phố, mặc kệ thiên hạ dòm ngó phẩm bình.
Uyển bước vào Khai Trí, đứng trước kệ bày tiểu thuyết. Uyển chọn vài cuốn truyện dài mới ra của một nhà văn quen thuộc Những tác phẩm viết về tình yêu, tràn trề tiếng cười hay đầy nước mắt. Nhưng nhà văn có được thực trong cảnh huống ấy chưa ?
Một giọng nói quen thuộc cất lên bên cạnh :
- Gặp Uyển, mừng ghê.
Giật mình Uyển nhìn lên. Dũng nhìn Uyển mỉm cười trìu mến. Uyển cười thay chào.
- Kìa Dũng, ở đâu ra thế ?
- Trước mặt Uyển, dễ cũng hơn mười phút. Vậy mà Uyển không hay.
- Uyển còn mãi mê chọn sách, thấy gì ai. Uyển vui vẻ bất ngờ hơn mình tưởng.
- Dũng đi đâu đây ?
- Bát phố, lăng nhăng. Ai đưa Uyển đi thế? Uyển nhún vai :
- Một mình.
Ánh mắt Dũng tỏ vẻ ngạc nhiên. Uyển tiếp :
- Thật đấy. Dũng mời Uyển đi phố cùng, Uyển nhận lời liền cho mà xem.
Dũng hân hoan :
- Dũng chỉ chờ có thế. Uyển đi chơi với anh nhé.
- Không có gì trở ngại Hai đứa cùng cười, thật tự nhiên, như ngày xưa, Dũng nắm mấy ngón tay Uyển trong tay mình, dắt đi trên hè phố. Và Uyển cũng không hề để ý đến việt đó, vì niềm vui chợt đến, vỡ oà. Dũng mời :
- Mình đi ăn kem nhé Uyển. Uyển gật đầu :
- Uyển đang khát.
Hai người vào một hiệu kem. Quán đông người, chỉ còn một bàn nhỏ gần góc ngoài. Dũng bước vội đến giữ chỗ, vì cùng lúc đó có vài cặp bước vào. Uyển thong thả ngồi xuống :
- Sàigòn bây giờ thiếu chỗ cho người ta giải trí nên cứ phải đâm đầu vào những chỗ này.
Dũng đồng ý :
- Nhiều khi chán mà cứ phải vào.
- Như một thói quen.
Gọi kem xong, Dũng châm một điếu thuốc:
- Sao hôm nay Uyển đi solo vậy?
- Như mọi lần.
- Chàng đâu?
- Chàng đi xa ít bữa.
Dũng dịu dàng :
- Lâu quá không gặp Uyển, anh tưởng không còn dịp nào gặp lại Uyển nữa.
Uyển thành thật :
- Uyển cũng nghĩ thế, và đã mong thế.
- Uyển ác.
Uyển cười buồn:
- Dũng không cho là nên như thế sao ?
Ánh mắt Dũng nồng nàn:
- Uyển làm như quên chuyện chúng mình một thời gian trước.
Uyển rùng mình:
- Đừng nhắc nữa Dũng.
- Anh làm sao quên được.
- Cố quên đi chứ. Tất cả đã đổi khác.
Dũng cười nhẹ:
- Nhưng chúng mình không có gì thay đổi. Dũng không tìm ở Uyển một nét xa lạ nào. Đó mới là điều bất hạnh cho anh.
- Sao thế?
- Vì anh không thể tìm được một hình ảnh nào thay thế nổi Uyển trong anh.
Dũng tiếp:
- Và mỗi khi nhìn một hình ảnh nào, anh chỉ toàn thấy Uyển, hay chỉ thấy họ không thể là Uyển. Cả hai thái cực đó đều gieo cho anh niềm thất vọng cực cùng...
Uyển ngước nhìn Dũng. Một nỗi xúc động nhẹ nhàng len lỏi trong lòng, tự nhiên Uyển thấy thương Dũng lạ lùng. Uyển đặt nhẹ tay lên tay Dũng để trên mặt bàn, an ủi:
- Đừng làm Uyển cảm động.
- Thực tình anh mong anh có Uyển. Anh hối tiếc đã không giữ được Uyển cho anh.
Uyển nhăn nhó khổ sở :
- Thôi mà.
- Sao Uyển tệ thế. Nghe anh nói một lần đã Uyển có khi nào nghĩ rằng khi quay lưng, Uyển đã bỏ lại nhiều đổ vỡ cho kẻ khác ?
Uyển lắc đầu, cười gượng:
- Hôm nay Dũng có vẻ lạ lạ thế nào ?
Dũng nhìn sâu trong mắt Uyển, trầm giọng:
- Uyển, thực sự trong lòng Uyển còn chút nào lòng yêu dấu anh không?
Uyển chớp chớp mắt cúi xuống. Nói sao bây giờ. Trước đây, trong một khoảng thời gian nào đó Uyển đã thấy yêu Dũng, dù lúc đó có Hải. Uyển đã gần kề bên Dũng, và thầm nghĩ rằng mình đang chọn lựa và có quyền chọn lựa như thế.
Nhưng cuối cùng không phải là chọn lựa Hải đã kéo nàng ra khỏi tình trạng đó, bằng những săn sóc, bẵng những gần gũi thường xuyên. Uyển không còn thì giờ để gần kề bên Dũng. Như thế giữa hai người đã cớ sự chia xa.
Tiếng cười Dũng bỗng vỡ tan ồn ào :
- Thôi, bỏ đi. Khỏi phải hỏi lại lòng mình.
- Anh ác.
- Uyển còn ác hơn anh.
Dũng trả tiền và cùng Uyển ra ngoài. Nắng đã tàn, buổi chiều dần qua. Hai đứa đi dọc theo hè phố nhìn ngắm vu vợ Uyển nói :
- Uyển cứ nghĩ mình đang sống như những ngày xưa cũ.
Dũng nhìn Uyển :
-Thì Uyển vẫn sống như thế từ trước đến nay đó thôi.
- Không phải. Uyển đã từ bỏ, đã đánh mất tự lâu rồi. Bây giờ sống lại vài giờ mà thôi.
- Sao thế?
- Uyển sắp lấy chồng!
- À. Anh quên mất.
Dũng gợi chuyện :
- Nhưng đúng ra, Uyển vẫn tiếp tục thói quen như cũ, vì Uyển đã mất đâu?
- Vậy mà Uyển có cảm tưởng đã đánh mất tự bao giờ.
- Chưa có gì thay đổi cả. Và chắc vẫn không có gì thay đổi, sau đó.
Uyển nhìn Dũng, không đáp. Thật sự như thế được không? Có còn như cũ, một hôm nào khi Uyển đã thành vợ Hải ?
Đó là niềm băn khoăn từng ám ảnh Uyển bao ngày. Đang như nhịp bán xe quay, tất cả bỗng dừng lại và đổi chiều vào một hôm nào đó không còn xa xôi nữa. Vậy là đã thay đổi rồi, làm sao mà duy trì được nếp xưa ?
Uyển lắc đầu :
- Uyển nghĩ khác. Tất cả phải thay đổi.
DŨNG MỜI UYỂN ĐI ĂN TỐI. Muốn từ chối nhưng nghĩ tới không khí buồn chán ở nhà Uyển lại thấy nản lòng, liền nhận lời Dũng. Dũng đưa Uyển ra Mỹ Cảnh, trên bến Bạch Đằng. Bữa ăn kéo dài cả tiếng đồng hồ, nhưng Uyển chẳng ăn được bao nhiêu. Dũng không còn nhắc nhở gì tới chuyện cũ, và chú tâm vào công việc săn sóc Uyển từng chút. Như một cặp tình nhân, như một cặp vợ chồng mới cưới. Đã có lúc Uyển tự hỏi Hải có săn sóc mình như vậy bao giờ không nhỉ. Câu trả lời là không. Nhưng Uyển chợt nhận ra mình quá xa rời thực tế.
- Uyển ơi. Mày lãng mạn quá mất rồi.
Uyển bảo thầm mình như thế. Nhìn Dũng ân cần săn sóc mình Uyển tự nhủ :
- Vì Dũng là Dũng.
Và Uyển tự bảo tiếp :
- Còn Hải là Hải. Họ là hai người khác nhau, mình được quyền có một người.
Nhìn ra sông Uyển thấy một vùng nước thẫm đen óng phản chiếu ánh đèn. Tiếng máy tầu ầm ì đâu đây. Hình ảnh đó gợi nghĩ tới Hải, đang thật xa xôi. Gợi nhớ, gợi thương, gợi hờn dỗi. Uyển lại mênh mang trong lòng ý muốn tiêu pha cho hết thời gian buổi tối này. Uyển nói :
- Uyển chưa muốn trở về chút nào.
Dũng vui vẻ :
- Mình đi nhẩy nhé.
Nhìn vẻ ngại ngùng của Uyển, Dũng tiếp :
- Hay ra Trân Hưng Đạo cho gần ?
Uyển mường tượng ra khung cảnh vui chơi ấy. Một thoáng tranh đấu với nội tâm, Uyển chịu thua tình cảm :
- Tìm nơi nào gần đi Dũng, và kín dáo.
- Uyển ngại gì?
- Không biết nữa.
Dũng gật đầu, đứng lên kéo ghế cho Uyển. Gã bồi cú khom người cám ơn món tiền thưởng hậu. Uyển chợt thấy mình như một người khác của một giai cấp khác. Dũng đưa Uyển đến đường Tự do, vào một vũ trường cạnh phòng triển lãm tranh. Vào thang máy lên lầu mười toà nhà cao ngất.... Uyển hỏi:
- Dũng đến đây thường lắm hả.
- Mấy lần. Ở đây Uyển có thể ngắm toàn khu trung tâm phố về đêm.
Bước chân vào Uyển công nhận chỗ này thật hợp với khách hàng trẻ tuổi. Không có cái tẻ nhạt, khuôn sáo của những nơi dành cho dân sang trọng, mà cũng không có cái ồn ào thái quá của dân choai choai mới lớn. Nơi này thích hợp với các tình nhân, những đôi trai gái đang tiến tới giai đoạn thân mật với nhau. Dũng chọn bàn cạnh khung cửa kính. Máy lạnh mát rượi.
Dũng bảo:
- Soda chanh Rhum nhé Uyển? Anh nhớ Uyển thích thứ đó mà.
Uyển gật đầu. Dũng tiếp :
- Ở đây có đủ những thứ nước mà khách hàng thích, không như những nơi khác chỉ giới hạn trong một số nào đó để tiện tính tiền...
Ban nhạc đang chơi một bản nhạc ngoại quốc lời Việt. Chuyện tình. Bản nhạc nghe mãi phát nhàm, nhưng ở đâu cũng chỉ có thế.
Dũng mời :
- Uyển cho anh mời bản này nhé.
Dũng đưa tay ra và Uyển nắm lấy, đứng dậy. Hai người lẫn vào đám đông. Những bước chân nhẹ nhàng, lã lướt. Uyển như quên tất cả phiền muộn bao hôm. Mà thực sự Uyển muốn quên như thế. Hai người rời vũ trường lúc mười một giờ hơn. Uyển nói:
- Cho Uyển về đi Dũng.
- Đói chưa, mình kiếm món gì nhẹ ăn khuya đã nhé.
- Thôi. Cho Uyển về.
Hai người vào xe. Dũng mở máy, trước khi cho xe chạy Dũng bỗng nói:
- Nhanh quá.
- Gì nhanh ?
- Thời gian. Chưa gì đã thấy xa Uyển rồi.
Uyển cười tươi, nụ cười chịu đựng. Dũng đưa tay nắm bàn tay Uyển và Uyển để yên. Bất chợt Dũng kéo Uyển đến gần và choàng tay ôm lấy Uyển. Nhanh như trong một giấc mơ, Uyển đã thấy Dũng hôn mình. Hơi thở Dũng dồn dập, môi Dũng nóng bỏng. Hương vị rượu Rhum làm Uyển ngây ngất cả lòng, đón nhận nụ hôn này bằng cảm giác khó tả. Dũng tham lam không rời. Tiếp nối nụ hôn này bằng nụ hôn khác. Và Uyển cũng không còn muốn phản ứng gì khác hơn là chấp nhận. Một cảm giác mệt mỏi xâm chiếm khắp thân, nhưng Uyển thoải mái. Uyển tưởng như mình là Dũng vẫn như một hôm xưa, chưa chút gì ràng buộc.
Khi Dũng buông Uyển ra Uyển chợt thấy mình thật bậy. Tại sao còn chấp nhận như thế, khi tất cả đều dứt khoát ? Uyển sắp lấy chồng, hết tháng này là đám cưới. Và Hải, Hải sắp là chồng Uyển một ngày sắp tới. Vậy mà Uyển còn bằng lòng để cho một người con trai khác hôn mình, âu yếu vuốt ve mình, gần kể mình trên một chiếc xe hơi trong bóng tối thế này ? Trong lúc Hải đang ở mãi đâu đâu, không biết đang làm gì và có gặp gì bắt trắc?
Ý nghĩ Hải gặp nguy hiểm đến ào như thác lũ làm Uyển chới với. Uyển rùng mình sợ hãi, run rẩy cả người. Uyển giục giã Dũng :
- Cho Uyển về. Cho Uyển về Dũng ơi.
Dũng lái xe đưa Uyển về tận nhà. Chiếc xe dừng lại dưới gốc cây. Dũng đưa tay nắm lấy tay Uyển. Tưởng Dũng lại đòi hôn. Uyển gỡ nhẹ tay Dũng ra. Nhưng Dũng chỉ nói :
- Cám ơn Uyển đã dành trọn cho anh buổi chiều nay. Anh sẽ nhớ mãi và biết ơn em suốt đời.
Uyển mở cửa bước xuống, nhìn sững Dũng một lúc rồi quay đi. Trong lòng Uyển vang dội ý tưởng :
- Em đã từng cầu mong không gặp lại anh từ lần trước. Em không muốn gặp anh.
Những bước bước chân vội vã, băn khoăn. Uyển nhận chuông gọi cửa. Thủy chạy ra, trố mắt nhìn Uyển :
- Có chuyện gì thế ?
- Gì đâu ?
- Sao phờ phạc vậy ?
- Tao mệt. Và buồn.
Mở cửa cho Uyển vào, Thủy đi theo chị lên phòng :
- Uyển. Có điện tín cửa anh Hải đến từ chiều.
Uyển giật mình :
- Đâu. Có gì... không ?
Thủy lắc đầu:
- Yên tâm đi. Trên đó bão rớt, máy bay không cắt cánh được nên anh Hải về chậm mấy hôm. Em để điện tín ở bàn trang điểm của Uyển đó.
Thay vội quần áo, Uyển cầm tấm điện tín lên đọc. Vài hàng chữ ngắn, chan chứa bao ý tình. Lòng Uyển tràn đầy hối hận, ăn năn. Nằm úp mặt xuống giường Uyển mặc cho nước mắt trào ra ướt gối.
HẢI ĐẾN NHÀ LÚC NĂM GIỜ, khi Uyển đang ngồi móc chiếc khăn nhỏ để lót bình hoa bằng sợi.
Hải đến sau lưng Uyển, hai bàn tay bịt chặt mắt Uyển. Hải thấy rõ Uyển giật thót mình, ú ớ vài tiếng và nhận ra Hải. Uyển kêu lên :
- Trời ơi, Hải!
Hải buông người yêu, cười ròn rã. Uyển xoay người nhìn Hải, trong chớp nhoáng bao nhiêu giận hờn, lo sợ trở về làm nghẹn tim Uyển, làm Uyển nói thẳng chẳng thành lời. Nước mắt dâng lên đầy mắt và tràn ra hai má. Hải thảng thốt:
- Gì thế Uyển.
Câu hỏi như khơi nguồn cho Uyển. Uyển chợt thấy tủi thân ghê gớm, bật lên khóc oà nức nở, buông cây móc và chiếc khăn sợi rớt xuống sàn nhà. Hải ôm choàng lấy Uyển xoa nhẹ trên lưng nàng:
- Em giận anh ghê lắm phải không?
Uyển càng khóc to hơn. Phải ít phút sau Uyển mới lấy lại được bình tĩnh, chỉ còn thút thít nho nhỏ. Hải xoa nhẹ trên mái tóc, trên vai người yêu và luôn miệng dỗ dành:
- Nín đi em. Nín đi em. Rồi anh nói cho mà nghe.
Khi thấy Uyển chịu nín, Hải nói :
- Anh về trễ bốn hôm, em giận anh lắm nhỉ.
Uyển úp mặt vào ngực Hải :
- Em lo sợ muốn chết.
- Tội em quá. Anh cũng đoán là em sẽ lo Những anh lại cũng đoán ra là em sẽ giận anh ghê gớm.
Đẩy Uyển ra, Hải giữ lấy hai vai Uyển ; nhìn vào mắt nàng :
- Em giận anh không ?
Uyển gật đầu :
- Có.
Và nũng nịu tiếp :
- Nhưng chút chút thôi.
Hải cười vui :
- Sao lạ thế ? Khác hẳn mọi lần, anh khổ vì em.
Uyển nói nhỏ :
-Vì em nhận được điện tín của anh. Em vội vuốt giận và bắt đầu lo sợ. Cơn lo sợ mỗi lúc mỗi tăng làm em không ăn, không ngủ gì được hết.
Hải lại than:
- Tội nghiệp em.
Hai người im lặng một lúc. Chỉ còn nghe tiếng quả lắc đồng hồ treo tường nhịp nhàng gõ, tiếng xe cộ ngoài đường văng vẳng vọng vào. Và tiếng thở của nhau gấp rút
mê mải vì những nụ hôn tràn ngập yêu thương nhưng nhớ.
Uyển đẩy mạnh Hải ra :
- Anh ẩu thật.
- Nhà có ai đâu?
- Sao anh biết.
- Chị Hai nói. Ba mẹ đi chơi, tụi lỏi cũng đi đâu cả, anh chỉ gặp chị Hai ra mở cửa thôi mà.
- Anh tinh như quỷ.
Hải cười cười :
- Tại nhớ em quá.
Uyển tình tứ :
- Có bằng em nhớ anh không ?
Hỏi thế nhưng Uyển cũng biết. Dù Uyển có núi thương biển nhớ, cũng không bằng niềm thương nhớ của Hải dành nghĩ về nàng. Uyển đã đi chơi trong thời gian Hải vắng nhà. Nhưng Hải, chắc chắn Hải chỉ nghĩ chỉ nhớ tới Uyển mà không tìm nguồn vui đâu khác trong những ngày đi xa đó Uyển nghĩ như vậy. Uyển tin Hải vì Uyển biết rõ Hải.
Hải trả lời Uyển :
- Chắc hai đứa nhớ nhiều bằng nhau.
Uyển cười thật tươi:
- Anh khéo nịnh.
Hải ngồi bên cạnh Uyển, tỉ tê kể lại chuyến đi. Những lao khổ, mệt nhọc của Hải làm Uyển đầy lòng hối hận. Uyển muốn "thú tội" với Hải cho nhẹ lòng.
- Vậy mà ở nhà em đã...
- Đi chơi, phải không ?
- Ừ.
Hải cười:
- Anh không giận.
- Em đi chơi với bạn trai.
Nụ cười không tắt trên môi Hải :
- Anh tha tội cho em.
- Em đi nhẩy, đi ăn với bạn bè...
- Bỏ đi. Anh không buồn em đâu.
- Em đã giận, đã... ghét anh.
Hải vẫn cười :
- Anh cũng đoán thế. Và anh không trách em.
- Em đã... quên anh.
Hải dí một ngón tay vào trán Uyển :
- A, cái đó thì không nên. Đừng nên vậy, anh buồn.
Uyển tỏ vẻ ngạc nhiên thật sự :
- Anh lạ quá.
- Sao lạ?
- Anh khác hẳn mọi lần.
- Mọi lần thế nào?
- Mọi lần anh sầm nét mặt giận dỗi, đay nghiến em đi chơi đàn đún bạn bè...
Hải phất tay :
- Ồ, chuyện cũ. Anh trẻ con một tí cho vui ấy mà.
- Anh không giận em thực ư ?
- Thật.
Uyển thấy như cất được một gánh nặng trong lòng :
- Em có lỗi. Em xin lỗi anh.
Hải dịu dàng :
- Đừng xin lỗi để đừng bao giờ phải tiếp tục xin lỗi nhau. Tốt hơn hết đừng bao giờ làm gì để phải lo người yêu mình buồn giận.
Uyển cúi mặt ăn năn. Hải bây giờ đúng thực là Hải. Không chấp nhặt, không trẻ con, không hờn giận. Uyển thở nhẹ :
- Em không muốn xa anh.
Bên ngoài, trời chiều bảng lảng. Uyển nhìn ra, âu yếm hỏi Hải :
- Anh mời em đi phố không ?
Hải nắm chặt tay Uyển :
- Chúng mình đi khắp nơi, suốt tối naỵy. Nhé em ?
- ANH CÒN ĐI NỮA KHÔNG ?
Uyển vui đùa hỏi Hải. Ánh sáng ngọn nến làm khuôn mặt Uyển rực hồng, tươi tắn. Hải đưa miếng thịt bò lên miệng :
- Thôi chứ. Đi mãi chán rồi. Từ hôm nay anh sẽ ở cạnh em.
Hải tiếp :
- Ăn đi đã Uyển. Chỉ còn gần một tuần lễ nữa là chúng mình đã sống cạnh nhau, mãi mãi. Anh không còn ăn tiệm, ngủ nhờ như trước nữa.
Uyển châm châm nhẹ cán nĩa vào ngọn nến, nhai nhỏ nhẻ. Điện trong quán bị cúp, bóng tối chợt làm quang cảnh thơ mộng hẳn lên. Uyển liên tưởng tới một tổ ấm, một chiếc giường ngủ rộng với nêm êm chăn ấm, một căn bếp nhỏ ngào ngạt mùi thơm gia vị cho những bữa ăn ngon miệng. Bỗng dưng Uyển thấy lòng nao nức :
- Anh đã lo tạm đủ chưa ?
- Đủ cả.
- Còn kẹt gì không ?
- Không. Chỉ thiếu...
Uyển nhìn Hải chờ đợi. Hải mỉm cười :
- Thiếu có em ở cạnh bên anh.
Uyển tình tứ, hàm răng trắng bóng rực rữ trong ánh nến :
- Em đang ở bên anh!
- Anh tham lam hơn cơ. Anh muốn ôm em trong lòng, không gì ngăn cách chúng mình hết, dù chỉ là một lớp vải áo mong manh...
Uyển tê dại cả người, cúi gầm mặt :
- Anh quỷ quái quá chừng.
Hải cười lớn, đầy sung sướng. Bữa ăn kéo dài và cả hai người không ai muốn rời khỏi nơi ấm cúng thân mật này :
- Đi xi nê nhé em?
Uyển lắc đầu. Có một lần Hùng đề nghị với Uyển như thế, trong bữa sinh nhật Lâm. Hải tiếp :
- Hay đi nhẩy ?
Vòng tay ôm, những cái hôn của Dũng mới hôm nào còn nóng bỏng trên môi làm Uyển rùng mình. Uyển ngại ngùng :
- Thôi anh, em không thích.
Hải tỏ vẻ ngạc nhiên, vui vui :
- Lạ nhỉ. Em như một người khác.
Uyển dẫu môi :
- Em vẫn là em.
Hải gật đầu, nhìn Uyển đăm đăm :
- Em có vẻ người lớn, có vẻ... lột xác. Có đùa không ?
Uyển chân thành :
- Em nói thật. Em không còn đam mê những cuộc vui ấy nữa.
Hải nắm chặt bàn tay Uyển đặt trên mặt bàn :
- Anh nghĩ, đã đúng lúc chúng mình lấy nhau rồi. Trước đây ít lâu, anh còn nghĩ là hơi sớm với em.
Uyển tươi cười, vỗ nhè nhẹ lên bàn tay Hải đang nắm chặt tay mình :
- Không biết em có phải là người vợ ngoan như em mong mỏi hay không?
- Như bây giờ cũng đủ rồi.
Uyển nhìn Hải, ánh mắt long lanh. Điện bật sáng. Hải trả tiền và nói :
- Không đi đâu thì mình trở về nhà mình ngồi... tâm sự vậy.
Hai người trở ra xe. Hải chở Uyển đi vài thứ quà vặt để Uyển ăn buổi tối, trước khi về nhà.
Đèn sáng choang trong hiên. Uyển nghe tiếng Thúy léo nhéo :
- Cho chén nữa đi bà.
Hải nhìn Uyển cười :
- Lại cô Thúy ăn quà.
Uyển tủm tỉm :
- Bà hàng chè khoai buổi tối. Nó là khách hàng trung thành nhất.
Thấy hai người, Thủy khoe :
- Em vừa trúng số.
Uyển ngạc nhiên :
- Thật không ?
- Ai thèm xạo.
- Bao nhiêu ?
- Năm trăm.
Uyển xì một tiếng :
- Chả bỏ dính răng. Nhưng xưa nay tao có thấy mày mua sổ số bao giờ đâu ?
Thủy vung tay :
- Con Bích nó cho em hôm nọ.
Uyển quay lưng vào nhà :
- Nên bây giờ cô hăng hái ăn quà thế đấy ?
Hải hỏi. Thủy đáp :
- Của trời ơi mà anh. Anh ăn không em mua.
Hải cười lắc đầu đi vào nhà. Uyển đang thay quần áo. Thủy bước vào:
- Uyển ơi em sắp đi làm.
Uyển kêu nhỏ :
- Chuyện đáng ngạc nhiên.
- Em nói thật đấy. Con Bích nó xin cho em vào làm trong hãng Bảo Hiểm của chú nó rồi.
Uyển nhìn Thủy đăm đăm :
- Bao giờ làm?
- Đầu tháng, sau đám cưới chị. Hy vọng lương cũng khá.
- Mày bỏ học à?
- Đâu có. Em sẽ học lớp tối.
Uyển bỗng thấy hai chi em thật gần nhau :
- Sao Thủy lại muốn đi làm ?
Thủy bâng khuâng :
- Tự dưng em thấy chán sống một cách vô nghĩa, lang thang ngày tháng không đâu.
Uyển buột miệng :
- Vậy là Thủy người lớn rồi đấy.
Thủy ngập ngừng :
- Chắc cuộc thay đổi này cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu, nhưng trước sau gì rồi cũng phải có lần.
Nói xong, Thủy bỏ đi. Đứng nhìn theo Thủy, Uyển lại thấy mình như lớn hơn, chút nữa. Già dặn thêm. Đứng đắn thêm, không còn có gì để tiếc nuối những kỷ niệm trong quá khứ. Và bây giờ, Uyển đã sẵn sàng để bước sang một cuộc sớng mới. Uyển trở ra phòng khách. Hải đang ngồi xem TV, với mấy đứa em. Uyển nhẩy lên ngồi cạnh Hải, vịn hai tay trên vai chàng và tì cằm lên.
Hải khẽ hỏi :
- Em đang nghĩ gì đó ?
- Nghĩ về anh.
- Sao ?
- Anh sung sướng hơn em.
Hải choàng tay qua lưng Uyển :
- Lý do gì khiến em so sánh như vậy ?
- Anh tự tin và vô tư, khác em.
Hải cười ròn rã :
- Em nghĩ thế ?
Uyển gật đầu, thở ra nhỏ nhẹ :
- Còn em thì yếu đuối quá.
HẠNH ĐANG SỬA SOẠN ĐI PHỐ THÌ UYỂN ĐẾN. Thấy Uyển, Hạnh reo lên :
- A, hay quá.
Uyển hỏi :
- Gì hay ?
- Tao buồn, tính đi lang thang thì mày đến. Tụi mình cùng đi cho vui.
Uyển gật đầu :
- Ừ. Tao cũng định rủ mày đi. Cuộc đi chơi cuối cùng.
Hạnh mở to mắt :
- Nói gì lạ thế ?
- Còn vài ngày nữa là đám cưới tao rồi.
Hạnh cười xoà :
- Cưới rồi mình vẫn đi chơi, có gì khác đâu.
Uyển lắc đầu :
- Tao nghĩ là có khác. Mình sẽ không cảm thấy được cái không khí tự do lúc này nữa. Và có lẽ tao sẽ bận rộn, chẳng mấy khi được lang bang như bây giờ.
Hạnh ra vẻ ngẫm nghĩ :
- Mày có lý. Đã đến lúc mày mất tự do.
- Giã từ tự do.
Hạnh xoay mấy vòng, reo vui đùa bạn :
- Chỉ có tao là sướng. Chẳng lệ thuộc... thằng Cu nào cả. Cứ yêu xuông vậy thôi.
Uyển bỉu môi :
- Rồi cũng có ngày.
- Kệ. Lúc đó hãy hay.
Hai đứa sánh vai ra đường. Hạnh gọi chiếc Taxi lên chợ Sàigòn. Trong xe, câu chuyện lại tiếp tục. Hạnh bảo :
- Tuy đôi lúc có buồn một tí, nhưng tao nghĩ là tao đỡ mệt vì phải bị ràng buộc bởi một gã con trai nào hết.
- Sao mày không quyết định ?
- Để làm gì ?
- Để có một người chồng mà nương tựa.
- Tao đâu cần. Tao không muốn lấy chồng sớm.
Và Hạnh vênh mặt, kiêu hãnh :
- Tao chưa thèm lấy ai.
Uyển đùa:
- Sợ có ngày mày lại nói : Tôi chưa lấy ai. Rồi chưa ai lấy tôi và... chưa ai thèm lấy tôi. Lúc ấy thật là... thảm.
Hạnh mắng :
- Con này. Mày hạ giá tao quá.
Uyển thân mật :
- Tao cũng muốn sống tự do như mày, nhưng đôi lúc tao sợ. Nhìn dấu vết thời gian trên thân thể mình, tao thấy lo lắng. Một vệt nhăn, một cơn mỏi mệt... sẽ làm cho những hăng hái, những đam mê của mình nguội lạnh dần...
Hạnh nhăn mặt:
- Đừng làm tao hoảng. Vì vậy mày vội lấy chồng phải không ?
Uyển cười:
- Không hẳn thế. Nhưng đó chính là những điều đã khiến tao suy nghĩ nhiều trước khi đồng ý với Hải định ngày cưới. Hôm nay tao muốn tìm chút bay nhẩy cuối cùng cạnh mày, để rồi sẽ không bao giờ còn tiếc nuối nữa.
- Ông Hải có viết gì về những tư tưởng của mày không ?
- Tao không nói với Hải những điều này. Nhưng Hải thông minh, Hải đoán được nên Hải không trách giận tao mỗi khi biết tao lang bang với bạn bè, với Dũng.
Hạnh reo lên :
- A, tên Hải ngon. Hắn không ghen với Dũng à.
- Không biết nữa. Hải chỉ tỏ vẻ buồn tí chút rồi lờ đi, không nói gì. Có lẽ ông ấy hiểu tâm trạng tao bị dao động những ngày cuối cùng đời con gái.
Hạnh khẽ hỏi :
- Mà mày có hối tiếc gì không ?
Uyển kêu lên :
- Mày hỏi y hệt ông Hải. Trước khi định ngày cưới, Hải đã hỏi tao một lô về những điều hối tiếc. Em có hối tiếc lấy chồng sớm không. Em có hối tiếc vì lấy anh không. Thấy tương lai anh chỉ như vậy, em có lo không ?
- Mày trả lời sao ?
- Tao lắc đầu và... lắc đầu.
- Ngoan.
- Hải bảo tao : Anh tha thiết yêu em, muốn lấy em. Nhưng anh cũng muốn em suy nghĩ kỹ trước khi đồng ý lấy anh. Anh không bao giờ muốn nghe em nói : Biết thế...
- Biết thế gì ?
- Ý ông ấy muốn nói không muốn tao sẽ hối tiếc mà than thở : Biết thế ngày đó tôi đừng nhận lời lấy anh. Biết thế tôi đừng chọn anh... Biết thế... một lô một lốc những điều hối hận khác.
Hạnh cười :
- Tên Hải có vẻ thâm nhỉ ?
- Bọn đàn ông họ gớm lắm mày ơi. Tính toán đủ thứ hết.
Hạnh nhún vai :
- Vì họ phải lo vai trò bảo bọc cho mình. Sự thực, nói đến tính toán tao thấy đàn bà con gái tụi mình còn tính tóan nhỏ mọn hơn. Và do đó mới khiến bọn đàn ông họ sợ, họ tính toán để phòng lại mình.
Tới chợ Sài gòn, Hạnh rủ Uyển vào khi trong chợ thăm hàng bún ốc. Mỗi đứa hai tô. Trở ra ngoài làm mỗi người một ly đậu xanh bánh lọc. Hạnh hỏi :
- Được đi tới bao giờ ?
- Tùy thích. Hôm nay ông Hải chỉ đến buổi tối, tao có cả ngày tự do.
- Vậy chui vào xi nê nhé.
Ngồi cạnh Hạnh trong bóng tối rạp hát, Uyển bỗng thấy lòng nao nao xúc động sắp mất một cái gì thân thiết. Những giây liên hệ sắp lỏng lẻo giữa Uyển với mọi người. Con gái là vậy. Lấy chồng xong, kể như xa tất cả. Không còn đến thăm được ai, không còn thì giờ để nghĩ tới ai. Từ lúc đó, kể như bạn bè đã mất mình.
Hạnh bỗng nói :
- Mày lấy chồng, tên Dũng, tên Hùng tha hồ buồn.
- Mày nói thế. Họ biết tao sẽ lấy ông Hải từ lâu rồi mà.
- Biết thì biết, nhưng mày vẫn còn đó. Bây giờ thì mất thật.
Và Hạnh đùa :
- Mày có mời mấy tên đó dự không ?
- Đùa. Đâu có tiện.
- Gửi thiệp báo hỷ vậy ?
Uyển do dự :
- Thôi. Làm vậy kỳ lắm. Thế nào họ chả biết. Mày có gặp, báo tin giùm là đủ.
Uyển níu tay bạn :
- Mày phù dâu cho tao nhé.
Hạnh xiết bàn tay Uyển :
- Tao chưa hết tang bà nội, chắc không giúp mày được đâu.
- Thế à.
- Đừng buồn tao. Tao cũng thích mặc áo phù dâu cho thiên hạ tán, nhưng nên kiêng cử một tí cho khỏi áy náy về sau.
- Vậy lúc đón dâu mày đến với tao nhé.
- Ừ Mày tính nhờ mấy đứa.
- Bốn. Bọn con Kim, Châu, Hoà và mày. Nhưng không có mày thì chắc phải ép con Thủy vậy.
- Được đấy. Thủy nó xinh mà cao bằng tao, đứng phù dâu tốt chứ.
Uyển cười :
- Cái con đó kỳ cục. Nó cứ dẫy ra, bảo đi phù dâu mất duyên với lại thiên hạ xúm vào ngó dị lắm.
Hạnh cười theo :
- Cái con bé. Đúng là trẻ con.
Cuốn phim diễu thật vô duyên. Vào giữa phim xem tới hết thếy dở qúa, Uyển rủ Hạnh bỏ ra. Trời nắng rực rỡ. Mùa hạ gần quạ Hạ nắng, nhưng người ta vẫn cưới nhau như điên. Từ sáng tơi giờ Uyển gặp hai chiếc xe chăng hoa kết giấy chở những đôi vợ chồng vừa xong cuộc lễ đằng nhà gái. Uyển thả hồn đi xạ Rồi họ sẽ về tới nhà trai. Một ngôi nhà nhỏ hay đồ sộ. Giầu hoặc nghèo, với những khuôn mặt xa lạ cô dâu. Họ dễ hay khó, ao dung hay nhỏ mọn? Họ sẽ nói gì, nghĩ gì về người con gái đang lễ tơ hồng trước bàn thờ Tổ Tiên ? Một vài câu xì xào trong đám đông đó, chẳng hạn :
- Cô dâu có vẻ dân ăn chơi, chẳng biết làm gì.
- Cô này chẳng biết có khá không, hay lại đối đáp chồng son sỏn...
Uyển rùng mình. Rồi mệt nhoài vì bữa ăn tối ở nhà hay nhà hàng. Rồi mọi người ra về. Rồi vắng lặng trở lại với căn phòng nhỏ hẹp, lạ lùng. Trước mặt là người đàn ông một đời chung sống. Yêu hoặc không yêu. Nhưng chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ, đầy những ân ái trộn lộn giữa tình yêu và tình dục. Cuộc đời trắng trong của người con gái thực sự dứt đi, khi người đàn ông cúi xuống.
Uyển bỗng nói bâng quơ :
- Đàn bà con gái khổ nhỉ. Đang sống ở nhà tự nhiên bị đến sống nhà người ta cả đời luôn.
Hạnh nhìn bạn cười ranh mãnh :
- Sợ hãi rồi à ?
Uyển gật đầu :
- Thấy cô đơn quá sức.
- Vậy sao còn lấy chồng ?
- Lấy chồng vì sợ sau này còn cô đơn khủng khiếp hơn.
Hạnh phì cười :
- Con này lẩm cẩm.
- Đúng đấy chứ.
- Ừ thì thôi.
Hạnh đề nghị :
- Đến ông Lâm chơi không ?
Uyển lắc đầu :
- Thôi đừng. Tao không muốn có thêm kỷ niệm.
- Vậy bây giờ đi đâu ?
- Về nhà mày. Cho tao ăn cơm ở nhà mày. Kiếm việc gì làm cho vui, làm bánh, may vá gì cũng được.
Hạnh thở dài :
- Mày làm tao buồn lây. Lấy chồng làm quái gì cho khổ thân. Mai kia sanh con đẻ cái ra đầy nhà rồi chắc mày chỉ còn là cái xác không hồn nhưng biết cử động.
- Mong rằng Hải cho tao một chỗ nương tựa tốt.
- Mày có vẻ quan trọng hóa bọn đàn ông quá.
- Khi yêu nhau, họ cần mình. Khi lấy nhau rồi mình là kẻ cần họ.
- Tao cốc cần ai. Tao chỉ chông cậy vào tao thôi.
Uyển im lặng. Sự ngang bướng của Hạnh càng chứng tỏ Hạnh cũng lo âu như Uyển, cũng từng nghĩ ngợi về những điều đã từng làm Uyển thức trắng bao đêm. Nhưng Hạnh sợ, Hạnh không dám đương đầu với cảnh ngộ, và Hạnh cố tìm cách lảng tránh nó. Uyển nghĩ tới người yêu Hạnh, ở thật xa, ít dịp về nên không có cách nào giữ chân Hạnh được.
Hạnh bảo :
- Thôi, về nhà tao vậy. Tụi mình trổ tài gia chánh chứ.
Uyển ở cả buổi chiều với Hạnh. Hai đứa làm hai ba loại bánh. Mẹ Hạnh bảo :
- Chúng mày định mở cửa hàng bán bánh hay sao đây ?
Hạnh cười :
- Chúng con tập tành làm dâu đó mẹ. Con Uyển chỉ còn vài ngày nữa là lấy chồng rồi.
Bà cụ gật gù:
- Mong các cô không bị nhà chồng người ta chê bai cũng khá lắm rồi.
Uyển im lặng, thấy một chút tủi thân. Lấy chồng "phiền" thế đấy. Nhưng mình yêu Hải, và mình không muốn mất Hải. Em muốn sống cạnh anh, không cách gì xa anh nổi, và xin anh hãy đùm bọc che chở lấy em. Em xin giã từ tất cả, không tiếc, không than, không mơ mộng nữa để được có anh và để phục vụ cho anh trọn vẹn. Uyển đẩy chiếc bánh đến trước mặt Hạnh :
- Khá không ?
- Được lắm.
- Cất vào tủ lạnh đi, buổi tối mang mời hai bác dùng.
- Không ăn bây giờ à ?
- Tao muốn về nhà thu xếp vài việc.
Hạnh tiễn Uyển ra cửa. Siết tay Uyển thật chặt, Hạnh làm như gặp gỡ nhau lần chót rồi chia xa.
- Tao mong mày hạnh phúc.
Uyển gật đầu :
- Cám ơn mày. Tao cũng cầu mong như vậy.
UYỂN LÊN XE HOA NGÀY HÔM NAY. Mười một giờ rước dâu, chín giờ nhà đã đầy người. Tiếng cười nói rộn rã, ồn ào như khu chợ nhỏ. Uyển ngồi trước gương, thẩn thờ nhìn chiếc bàn trang điểm. Phấn son, mỹ phẩm la liệt trước mặt Uyển. Thủy đang kẹp những mớ tóc của Uyển bằng những chiếc kẹp nhỏ. Mấy cô phù dâu đùa vui tíu tít. Kim, Châu, Hà vừa đánh phấn vừa trêu chọc Uyển không ngớt miệng. Châu nói :
- Lát nữa chú rể tha hồ lác mắt vì con Uyển nó đẹp mê mẩn cả người.
Hòa tiếp :
- Chả biết mấy chàng phù rể có sáng giá không đây ?
Thủy xen vào :
- Chị yên trí. Em biết mặt bốn ông. Ông nào trông cũng sạch sẽ cả.
Uyển nhăn nhăn :
- Lát nũa gặp biết liền mà.
- Nhất định tao phải cua một lão.
Hoà nói. Châu phụ hoạ :
- Và sang năm tao lại đi phù dâu.
Bà chị dâu Uyển chạy ra chạy vào hối thúc :
- Lẹ lên các cô. Sắp đến giờ rồi đấy.
- Xong rồi đây chị. Con Uyển nó cũng nóng lòng sốt ruột điên cả người đây này, chị khỏi cần giục.
Uyển lườm Châu :
- Tao không ham.
Cả bọn cười rũ rượi. Bốn cô phù dâu kéo Uyển đứng trước gương. Hòa tấm tắc :
- Em tôi xinh xinh quá.
Châu lại tiếp :
- Hôm nay em lấy chồng.
Thúy làm bộ đau khổ :
- Còn em thì vẫn ế.
Kim chề môi :
- Thôi, Thủy ơi. Thủy bồ bịch hàng tá, chưa thèm lấy thì cũng đúng hơn.
Thủy cười cười :
- Em tu rồi chị.
Mẹ hiện ra giữa khung cửa. Ngày vui của Uyển, mẹ rạng rở nét mặt. Con ngoan, rể xứng. Mẹ chỉ mong một ngày này. Mẹ nhìn Uyển, tười cười :
- Xong chưa con ?
- Dạ, rồi, thưa mẹ.
- Ừ. Họ đằng trai sắp đến rồi đó.
Cả bọn kéo nhau ra ngồi trên ghế. Châu thủ thỉ :
- Con Uyển thế là... xong.
Uyển im lặng. Châu tiếp :
- Mày buồn hay vui hả Uyển ?
- Tao cũng không biết nữa.
- Lạ vậy ?
- Mình như tê dại cả lòng. Như một thản nhiên kỳ lạ chưa từng có. Tao nghĩ rằng trước sau gì cũng có một lần, và đã đến lúc phải rời xa cha mẹ.
Hòa khúc khích :
- Làm như mày bị ép, không phải lấy nhau vì yêu vậy.
Châu ra vẻ thành thạo :
- Có lẽ con Uyển có lý. Dù là lấy người yêu, tâm trạng con gái bọn mình vẫn thường là vậy. Một thay đổi lớn lao trong đời làm cho mình đánh mất cả những vô tư thường nhật.
Uyển tiếp :
- Nhưng quả thực yêu và lấy được người mình yêu cũng là điều mà mình mong ước Mọi người im lặng. Uyển tưởng tượng ra Hải đứng trước mặt, trịnh trọng trong lễ phục chàng rể. Khuôn mặt Hải rạng rỡ, tươi cười. Chàng cúi xuống bên Uyển. Uyển nghĩ:
- Hạnh phúc của tôi.
Tiếng máy xe tắt trước cửa nhà, tiếng trẻ reo hò, tiếng chào hỏi lao xao. Thủy nói :
- Nhà trai.
Uyển nhìn qua rào cây. Hải đã đến.
VÕ HÀ ANH
(1974)