Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

NHỮNG THOÁNG BUỒN TRONG MẮT TÌNH NHÂN - Truyện VÕ HÀ ANH

* những tác phẩm của VÕ HÀ ANH và DUNG SÀIGÒN đã xuất bản *




********

Tập Truyện






















* tranh bìa: Vũ Thái Hòa


● Kỷ niệm những ngày tháng Saint Thomas (1965) của Dung (Sg).

Chương 1

Ly nói với nhỏ Ngân:
- Chiều nay bố bận, Ngân chở dùm chị đến trường nhé Ngân.
Ngân cười toe:
- OK. Mấy thủa mà được chị Ly nhờ.
Ly khen:
- Gớm, chiều nay Ngân xinh lạ.
Ngân nghiêng nghiêng mái tóc làm điệu:
- Thôi, đừng có nịnh.
Ly ngồi đằng sau, choàng tay ôm eo Ngân. Con bé hét lên:
- Ôm nhẹ chứ, nhột thấy mồ.
Ly trêu:
- Tập cho quen đi nhỏ, mai mốt nhỏ có bồ, anh chàng ôm eo nhỏ thì sao ?
Ngân kêu ứ thật dài:
- Có bồ làm quái gì. Mệt.
Ly cười:
- Thôi cô ơi, cô 16 tuổi rưỡi, lớn như con bò rồi, tưởng còn bé lắm hả ?
Ngân im lặng, chắc chắn lời nói của Ly đã gieo vào đầu óc con bé một chút suy nghĩ vu vơ. Ly ân hận vì đã làm Ngân băn khoăn quá sớm.
Bước chân vào cổng trường, bảng kỷ luật và đồng phục treo đầy tường đập vào mắt Ly, quen thuộc: Học sinh ngoan là học sinh biết tôn trọng kỷ luật – Chúng ta tuyệt đối tôn trọng kỷ luật, ăn mặc gọn gàng, đồng phục … Ly chợt nhớ đến tuần lễ kỷ luật vừa được Giám Thị thông báo hôm qua.
Đi ngang hành lang Ly bắt gặp cha Giám Học đang quan sát cái Jupe của Ly. Nguy hiểm rồi đây. Không được mặc chemise ngắn tay, Jupe không được quá xa đầu gối, đeo huy hiệu trường, đi học đúng giờ, không ồn ào phá phách lớp học … Phạm kỷ luật: lau tường, chép phạt, quét hành lang … Ly lẩn trốn đôi mắt Cha, chen lấn trong đám học sinh đi nhanh vào lớp. Lớp học thoáng ồn lên khi Ly bước vào. Một giọng con trai nào đó vang lên cuối lớp:
- Ly ơi, Ly xinh như hoa hồng buổi sớm.
Ly giả vờ làm điệu chớp chớp đôi mắt duyên dáng ngầm trao cảm tình cho giọng nói đó và bước đến chỗ ngồi. Một giọng khác vang lên:
- Ly trông như con mèo.
Ly cười ngồi xuống, liếc sang dẫy bên. Một đôi mắt con trai đang đắm đuối nhìn Ly. Ly vẫn mỉm cười nhìn thẳng vào con mắt ấy, tên con trai bối rối ném cặp mắt xuống chân.
Thúy nhìn Ly:
- Ly trông như con mèo, nhưng là con mèo dữ.
Ly cốc nhẹ lên đầu bạn. Thúy ghé tai Ly thì thầm:
- Cầu cho giáo sư mình gặp “tai nạn bất ngờ” để tao dọt 2 giờ đầu. Tao chán học quá.
Ly mắng Thúy:
- Mày lười biếng đến ….tàn nhẫn.
Thúy vênh váo:
- Đâu phải mình tao. Tàn nhẫn cả chùm, đứa nào cũng mong nghỉ hết.
Ly cười:
- Không có tao trong số đó.
Thúy bĩu môi:
- Mày còn là đứa tàn nhẫn hơn hết.
Ly không kịp cãi vì Hà, Phượng từ cửa bước vào lớp oang oang:
- Tin động trời tụi mi ơi. Hôm nay đổi giáo sư mới.
- Lát nữa Cha Hiệu Trưởng đưa lên trình diện đấy.
Cầm buồn ra mặt, con nhỏ than:
- Lạy Chúa. Tao nhớ giáo sư cũ quá bọn mi ạ. Thầy ơi, thầy vô lính làm chi mà vội vã thế, bỏ con lại bơ vơ …
Cả khu con gái ré lên cười. Nào xoài, nào ổi, nào bánh kẹo chuyền tay ném cho nhau, vừa ăn vừa bàn tán về ông thầy mới mà Phượng vừa báo động.
Hà thấp giọng:
- Cha 'lượm” được “lão” ấy ở đâu đó tụi mi ạ. Trông .. có nét lắm.
Cầm nhanh miệng:
- Chắc Cha “xin” từ trại… giáo huấn.
Cứ thế mỗi đứa một câu láo lếu khiến giờ chờ đợi chuông reo nhộn nhạo hẳn lên, không khác gì chợ vịt. Chợ vịt, cái tên riêng mà các giáo sư và bọn con trai đã dành ưu ái để gọi khu con gái lớp Ly.
Chuông vào học reo vang. Những bàn tay con gái nõn nà vội vàng thu xếp những me, những ổi, những ô mai còn lại trên mặt bàn để nhét hết vào cặp, vào hộc bàn. Vỏ, rác được thu gọn xuống chân bàn kỹ lưỡng vì chỉ chút nữa đây Cha Hiệu Trưởng cùng với giáo sư mới sẽ lên, và chắn chắn rằng sau lưng tà áo trắng của Cha thế nào cũng có “lão” Giám Thị khó chịu cùng với cây roi mây chỉ để tăng thêm cái “oai Giám Thị”, chứ chả phải để phết cho đám nữ sinh ăn quà vặt như mỏ khoét hay đám nam sinh chọc gái có hạng ở lớp Ly mấy roi.
Đúng như dự đoán của cả lớp, bằng những lời giới thiệu ngọt ngào, bằng những kê khai thành tích làm giáo sư bao nhiêu năm, Cha Hiệu Trưởng nói mấy lời tạo uy thế cho ông thầy mới và khuyên nhủ, khuyến khích một hồi rồi nhẹ nhàng trả lớp lại cho vị giáo sư “khả ái”, ống quần rộng ít nhất cũng phải 26. Cả lớp hau háu nhìn vào ông thầy.
Bên cạnh Ly. Thục thì thầm khen:
- Cũng …được đó chứ, Ly hỉ ?
Ly nheo mắt hỏi:
- Được …gì chứ ?
- Dốt. Được là ..bô giai chứ gì.
Ly cười:
- Ừ, cũng được. Mày thì quanh năm chỉ đóng vai Giám khảo tuyển lựa.
Thục suỵt suỵt :
- Anh già khó tính xuống.
Ly chưa kịp nhìn thì người Giám Thị đã đi xuống cuối lớp. Dù Ly đã cố gắng kéo cái jupe xuống cho dài mà vẫn không qua nổi cặp mặt soi mói của “lão”.
Thục bấm Ly, con nhỏ cười thật tươi với “lão” Giám Thị:
- Hôm qua em gặp thầy chở cô đi phố, đúng không thầy ?
“Lão” Giám Thị gật đầu với Thục gương mặt vẫn không tươi tỉnh được chút nào.
- Ái Ly. Cô đọc dùm tôi bảng kỷ luật của trường.
Ly nhắm mặt cũng đọc được như con vẹt. Thục cười cầu tài:
- Thôi thầy, lỡ lần đầu tha cho nó đi thầy.
Người Giám Thị nhìn Thục trợn mắt:
- Còn cô nữa. Cô có nhớ là trường cấm mặc chemise ngắn tay không ?
Thục le lưỡi thật dài:
- Tại em vội đi học nên áo dài tay chưa kịp ủi, thầy.
- Ngày chủ nhật ở nhà làm gì ?
Thục kêu:
- Trời ơi ! Mỗi tuần chỉ có mỗi một ngày chủ nhật “quý báu” mà thầy.
- Qúa lắm. Các cô quá lắm
“Lão” Giám Thị lẩm bẩm luôn miệng. Với cặp mắt nhà nghề, ông ta rảo một vòng quanh lớp, lôi ra thêm hai đứa phạm kỷ luật nữa: Hoan và Thúy.
- Thế này thì quá lắm rồi. Các cô đi học mà cứ như đi xi nê chiều thứ bẩy không bằng. Cô thì váy ngắn, cô thì áo màu, cô thì .. cô thì …
Hết tiếng để gọi, người Giám Thị gằn giọng mấy lần. Bọn con trai cười ré lên:
- Đuổi hết đi thầy.
- Cho quét hành lang biểu diễn đi thầy
- Tha cho Ái Ly thầy ơi, em mang ơn thầy.
- Bắt múa “trông kìa con voi” một vòng quanh lớp chào mừng giáo sư mới đi thầy.
“Lão” Giám Thị nhìn lên thầy giáo mới, quan sát phần phản ứng của ông trước sự Ồn ào bất chợt của đám con trai. Ông giáo sư mới, từ lúc vào, vẫn đứng khoanh tay trên bục gỗ một cách nghiêm trang, lúc này mới lên tiếng:
- Các anh im lặng dùm.
- Các anh chị nữa chứ. Bọn con gái ồn như chợ vịt sao thầy không la một tên con trai lên tiếng. Ông Giám Thị nạt:
- Anh nào đó ?
- !!!
- Anh nào làm ồn lớp đó ?
Chả ai lên tiếng. Người Giám Thị hầm hầm nhìn “những kẻ có tội” để cân nhắc hình phạt. Ly và Thục xin ngồi chép phạt trong lúc Thúy, Hoan ôm cặp ra về theo lệnh. Thục bảo:
- Hai con nhỏ đó lại đi xi nê cho mà xem.
Ly cười với Thục:
- Tuần này chả có phim nào hay. Toàn là “ba tàu” đánh đấm loạn cào cào. Xem 1-2 lần còn thấy thích thú, xem riết phát chán …
Thục nheo mắt tinh nghịch:
- Đi xem với bồ thì ba tàu cũng thấy “hay”
- Đoan về hả ?
Ly hỏi. Thục gật gật.
- Thảo nào
Thục hỏi:
- Thảo nào gì ?
- Thảo nào mặt mi tươi rói .
- Chứ sao !
Ly cười, than đùa:
- Tao chưa có bồ nên chưa thấy “hay” gì cả.
Thục nheo mắt:
- Để tao giới thiệu cho.
- Ai đâu ?
- Bạn của Đoan.
- Thôi ….em sợ lắm.
Thục cười. Ly cười theo Thục và thoáng nghĩ về Huy với những xao động nhẹ nhàng.
Ông giáo sư phụ trách môn hình học thay ông thầy trước nghỉ ngang giữa năm để du học, không phải để đi lính như Cầm nói. Hình học, cái môn Ly dốt nhất, lười nhất. Vì thế mới học 6 giờ trong 3 tuần lễ mà ông thầy mới đã “truy” bài Ly quá xá, đã liệt Ly vào hạng lười biếng, cứng đầu nhất lớp, cần phải lôi cổ lên bảng đều đều cho bớt cái lười đi. Và lần nào cũng thế, đứng bảng Ly vẽ nát cái hình ra mà vẫn không chứng minh được bài toán. Loay hoay trên bảng mãi cũng …tức, có lần Ly hỏi nhỏ ông giáo sư trẻ:
- Thầy …thù gì “con” mà giờ nào thầy cũng kêu “con” lên bảng vậy ?
Ông thầy làm mặt nghiêm:
- Đừng nói nhảm. Không học bài kỹ, không lên bảng luôn thì làm sao cô giỏi hình học nổi.
Ly cãi:
- Có chứ thầy. Bài của thầy con học “kỹ” nhất
- Tôi không cần cô học kỹ nhất để rồi quên nhanh nhất. Chỉ cần cô nắm vững định lý và hiểu bài tường tận là đủ rồi.
- “Con” xin nghe lời thầy
Ông thầy đổi giọng ôn tồn:
- Chịu khó đi. Có gì không hiểu rõ lên hỏi tôi, tôi giảng cho
Ly dạ thật ngoan, thật điệu rồi trở về chỗ ngồi.
Dân con trai trong lớp ít hơn dân con gái nhiều nên cứ phải ngồi khép nép ở một góc lớp, đôi mắt lơ láo nhìn ông thầy mới một cách ….mất cảm tình. Ông thầy trẻ được bọn con gái vừa mến vừa nể. Những đôi mắt nếu không nhìn hàng quà một cách thích thú thì cũng nhìn ông thầy trẻ bằng tia nhìn nửa dịu dàng trìu mến, nửa tinh nghịch để thỉnh thoảng có một tên con trai nào đó tức khí anh hùng chịu không nổi phải la lên bâng quơ:
- Anh ấy có một vợ hai con rồi đó nghe các cô .
Ly thường mỉm cười vui vui những lần như vậy. Nhưng Ly cũng không thích gặp ông thầy mấy, vì sự chiếu cố quá kỹ của ông ta. Giáo sư Thạch, ông thầy hình học trông cũng có vẻ ….chịu chơi lắm. Người dong dỏng cao, thắt cà vạt lớn bản nhưng không cài khuy tay áo mà sắn lên hai lần. Quần thuộc loại vải đắt tiền, ống rộng. Đeo kính mát gọng to, lái Vespa Sprint thật láng, ông Thạch quả là nhân vật được học trò trong trường chú ý nhiều nhất. một vài ánh mắt đã nhìn ông thầy bằng vẻ âu yếm nữa, nhưng Ly thì ….chê.
Phượng tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Con này chì nhỉ. Không coi thầy như thần tượng à ?
- Không có em.
- Hay là mày ngầm.
- Ngầm gì ?
- Mê ngầm.
Ly cười phá lên:
- Còn lâu, tao không thích cái lối mơ mộng của tụi mày, yêu thương “chùa” như thế.
Phượng cười nhẹ:
- Yêu để mà yêu …thế thôi. Chẳng cần đi đến cái thế giới nào cả. Nhưng này…
- Gì ?
- Hình như tim mày đã có chủ ?
- Em vẫn còn trong trắng, chả biết gì.
- Thật không đó?
- Không thật.
- Vậy thằng ấy đâu. Con cái nhà ai kể tao nghe.
- Suỵt. Bí mật.
Phượng nhìn Ly soi mói:
- Đúng là tên Huy chứ không còn ai. Tao biết mày mà.
Ly cười cười không xác nhận, không cải chính. Phượng bảo:
- Thằng Phi nó mết mày dữ dội, mày biết không?
Ly nghĩ tới ánh mắt tên con trai nhút nhát ngồi đầu dãy bàn bên:
- Biết.
- Tội nghiệp nó.
Ly hỏi:
- Sao tội nghiệp ?
Phượng bắt chước giọng kép cải lương Hoàng Giang:
- Người ta “iêu” mà người ta không dám nói, người ta cứ ngồi say đắm nhìn ai kia đến thờ thẫn mất hồn và len lén theo sau về đến tận nhà ai kia rồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn …
Ly ngạc nhiên:
- Mày đùa ?
Phượng ngắt:
- Đùa gì. Cả đám mình ai mà còn chẳng biết nó si mày ?
- Thì …tao cũng biết. Nhưng …
- Nó lái Honda tò tò theo sau xe hơi ông bố mày đến đón về tận nhà, rồi đứng ngẩn ngơ nhìn lên lầu có phòng mày …
- Sao mày biết ?
- Con Hà nó gặp. Anh ta ngượng quá, cúi gầm mặt lái xe dọt mất.
Ly ngồi im. Thoáng chút cảm động bâng quơ. Phi, tên con trai trông hiền lành và nhút nhát ấy lại mê “đậm” Ly dữ vậy. Thế mà Ly không biết chút gì, chỉ tưởng Phi thích mình giống như những tên học khác trong trường. Hay, hơn một tí.
Tự dưng Ly thấy cảm tình với Phi. Phượng nhìn Ly ranh mãnh:
- Sao ? Cảm động rồi hở ?
- Một tí
- Để tao bảo cho nó biết
Ly kêu nhỏ:
- Bậy
- Thật chứ. Nó nhờ tao dò ý mày mà
Ly nhìn Phượng ngờ vực:
- Âm mưu đen tối gì vậy ?
- Chẳng âm mưu gì cả. Nó quen con Thúy thăm dò mày.
- Để làm gì ?
- Làm quen
Ly xếp sách vở, đứng lên:
- Thôi đừng vẽ chuyện. Tao không thích mất thì giờ vì những chuyện ấy đâu
Phượng cười:
- Ngon nhỉ. Chị có kép rồi chị chê thế đấy .
Ly lắc đầu:
- Không phải. Nhưng làm vậy có ích gì cho Phi đâu ?
- Kệ nó chứ. Nó muốn làm quen mày, tao với con Thúy thấy hay hay thì giúp. Thế thôi. Còn chuyện gì khác kệ cho nó lo, tao sức mấy mà giúp ?
Mỗi lần đến nhà Ly là Huy lại bị mấy chị em Ly “hành hạ” bằng thích. Mẹ thường bảo Huy:
- Đứa nào hư bác cho Huy đánh đòn hết
Ly hất cằm nhìn Huy vênh váo:
- Dám không ?
Huy nheo mắt nhìn Ly, nói nhỏ:
- Ly, Bác. Ly vừa phá phách vừa nhõng nhẽo như con mèo con tinh quái
Ly trợn mắt:
- Anh ví von thế hả ? Ly sẽ cào anh rách tay cho hết đi chơi với cô Đào.
Huy nạt:
- Ê, ai cho Ly “biết” cô Đào ?
- Biết chứ sao không. Cô Đào có chiếc răng khểnh, học Đệ Nhất ở Văn Học chứ gì ? Đúng chưa ?
Huy cười nhẹ nhàng:
- Chuyện cũ rích rồi nhỏ ơi. Chuyện mới là chuyện anh giáo sư cơ.
- Chuyện gì kỳ thế ?
- Ủa, thế Ly không biết à ?
- Không.
- Thật chứ ?
- Thật.
Huy cười bí mật, bỏ đi chỗ khác. Ly ngẩn ngơ mấy phút không hiểu Huy định nói gì, định ám chỉ chuyện gì. Và ai cho Huy biết về biệt danh của ông giáo sư Hình học, ông Thạch, thế không biết nữa ? Thôi kệ. Dạo này Huy có vẻ lẩm cẩm con gái thế nào ấy. Như hôm nọ tự dưng Huy tặng nàng một bài thơ – Huy là thi sĩ – chép trên giấy xanh. Bài thơ ướt như mùa Thu xứ Huế. Ly đùa trêu Huy :
- Đọc thơ anh …chết cả người.
Huy hỏi dò:
- Thế Ly có cho ai đọc “ké” không ?
Ly đáp:
- Có.
- Ai vậy ?
- Thúy, Thục, Hà, Phượng …gì gì nữa đó.
Huy ngẩn mặt một phút. Sau đó anh chàng thở dài, mắng Ly:
- Ly dốt quá.
Ly sừng sộ:
- Sao dốt ?
- Tại sao đem khoe ?
- Ai khoe hồi nào ?
- Anh viết cho …riêng Ly mà.
- Tụi nó vô tình lục thấy trong cặp Ly chứ bộ. Anh biết con Hà nó nói gì không ?
Huy hỏi:
- Ừ, nói gì ?
- Nó bảo thơ anh buồn chảy nước mắt.
Huy có vẻ khoái, cười cười. Ly nói tiếp:
- Buồn chảy nước mắt …cá sấu.
- Ly đúng là con mèo tinh quái.
- Đúng. Mèo thì bao giờ lại không tinh quái.
Ly bỏ chạy vì bàn tay Huy vươn ra, cù vào nách Ly, tiếng cười Ly ròn tan, nghe như tiếng reo trong trời rực nắng .


***
Buổi tối ăn cơm xong, Ngân rủ:
- Ra balcon ngồi chơi đi anh Huy, chị Ly.
Ly bảo Ngân đem chiếu ra trải dưới nền gạch bông ngồi cho mát. Ba anh em ăn kẹo, nhìn trời, nói chuyện.
một lát Ngân đã buồn ngủ, tựa lưng vào tường ngủ gật. Huy choàng tay qua vai Ngân, nâng cằm cô bé:
- Trời, ngủ sớm thế bé.
- Em buồn ngủ quá à.
Ngân nhè giọng, Ly bảo:
- Thì vào giường ngủ đi .
Ngân chậm chạp đứng lên bước vào nhà. Ở tầng dưới tiếng cười của mấy đứa em nhỏ và ba mẹ vang lên rộn rã, xa cách với thế giới trên này
Huy kêu:
- Buồn quá hở Ly !
- Đêm ở đây thường buồn như thế.
Ly nói với Huy và chợt nhớ đến cô bé Phan Nét xinh đẹp cùng gã chăn chiên lãng mạn của Alphonse Daudet. Ly ngước nhìn xem hôn lễ của các vì sao. Nhưng ….không thấy gì cả. Chỉ thấy những lóe sáng của hỏa châu và xa xa vọng về những tiếng súng ì ầm xé buốt. Đêm hết thơ mộng rồi. Đêm không còn là đêm tháng 7 của anh chàng chăn chiên si tình trên cánh đồng cỏ lưng chừng núi ngồi kể chuyện hôn lễ của các vì sao cho cô chủ Phan Nét diễm kiều nghe nữa. Đêm này là đêm của hỏa châu, của những xa cách, âu lo, nhung nhớ, đợi mong, ray rứt không bao giờ ngừng nghỉ.
Ly nhìn Huy. Chàng ngồi hút thuốc, đốm lửa lập lòe. Và chàng hát Mộng Dưới Hoa. Nghe Huy hát, Ly lại mơ mộng muốn mình được là cô nàng Phan Nét dễ thương tựa đầu lên vai Huy, anh chàng chăn chiên …đẹp trai và sạch sẽ để tìm một giấc ngủ thiên thần.
Ly chợt gọi Huy ngỡ ngàng:
- Anh Huy.
Huy thôi hát nhìn Ly:
- Gì đó Ly.
- Huy biết chuyện gã chăn chiên và cô bé Phan Nét không ?
- Biết.
- Kể cho Ly nghe nhé, Ly thích nghe.
Huy vẫy:
- Ngồi lại gần đây anh kể cho nghe.
Ly xích lại gần, thật gần. Huy choàng tay qua lưng Ly và Ly ngồi im. Huy hắng giọng làm điệu. Chàng kể câu đầu Ly đã nhớ câu thứ hai nên Ly không cần chú ý. Chỉ lắng nghe giọng chàng trầm trầm êm ái. Chỉ uống từng âm thanh dịu ngọt dễ thương của chàng đang rót vào lòng nàng những lãng mạn tột cùng.
“… Và trong lúc Huy đang cố giảng cho nàng biết thế nào là những hôn lễ của các vì sao thì Huy cảm thấy có vật gì mát rượi và êm dịu khẽ đặt lên vai Huy. Đó là Ly trĩu nặng và giấc ngủ đến với nàng cùng với tiếng sột soạt của các giải băng ren và mái tóc gợn sóng. Nàng ngồi yên như vậy không cựa quậy. Mãi cho đến lúc các vì tinh tú trên trờu lu mờ vì ánh mặt trời mọc. Còn tôi, Huy nhìn nàng ngủ, trong lòng hơi bối rối, nhưng vẫn tinh khiết vì đêm thanh vắng chỉ gợi cho mình toàn những ý tưởng tốt đẹp. Xung quanh chúng tôi các vì sao tiếp tục cuộc hành trình lặng lẽ, ngoan ngoãn như đàn cừu lớn, và thỉnh thoảng tôi tưởng tượng có một vì sao trong các vì sao đó – vì sao đẹp và sáng nhất - lạc đường đến dựa vào vai tôi yên nghỉ …. “
Ly ngồi thật im, đầu tựa nhẹ một bên vai Huy tự lúc nào. Ly hỏi:
- Ai cho anh thay anh và Ly vào trong truyện thế ?
- Anh muốn làm gã chăn chiên ….
Huy vuốt ve mái tóc Ly mơ màng. Ly cười nhỏ:
- Ly khó lòng làm cô Phan Nét.
- Sao thế ?
- Vì em chỉ là con mèo con tinh quái.
Huy lặng lẽ cúi xuống. Hình như Huy muốn hôn mình, Ly nghĩ. Ly ngỡ ngàng mở tròn đôi mắt, ngậm chặt đôi môi. Không, không em không muốn vội làm người lớn. Em muốn còn bé bỏng để đùa phá với bạn bè, để nhõng nhẽo bố mẹ, để trêu anh với cô Đào có nụ cười răng khểnh. Em muốn là cô bé Phan Nét thơ ngây ngồi nghe anh chàng chăn chiên si tình kể chuyện các vì sao. Em muốn còn được mặc jupe ngắn cao trên đầu gối đi học để chọc tức ông Giám Thị già khó tính. Đừng dụ em vào những ngày tháng mỏi mắt mong ngóng đợi chờ, anh Huy. Đừng xui em giống Thục mỗi lần Đoan về đôi mắt long lanh nụ cười không bao giờ tắt nhưng lại nặng buồn trên mắt trên môi khi Đoan từ giã. Mỗi lần Đoan đi hai mắt Thục sưng vù vì khóc, vì lo. Mỗi buổi chiều tan học đứng ngẩn ngơ nhìn từng đôi đưa đón nhau và nhớ Đoan da diết, mong Đoan phát cuồng.
Như thế khổ lắm. Và em sợ lắm, anh Huy.
Nhưng rồi Huy cũng hôn được Ly và môi Ly đã đón nhận đam mê nóng bỏng của chàng nồng nhiệt. Ly cũng hôn trả lại Huy. Những nụ hôn đầu đời lạ lùng sao đó. Tình yêu thực sự đã đến trong Ly mất rồi. Những nụ hôn mở đầu cho tình yêu vội vàng và xao xuyến quá.
Ly bảo Huy:
- Anh không phải là anh chàng chăn chiên.
- Và em cũng không phải là cô bé Phan Nét.
- Sao anh dám hôn em ?
- Tại anh yêu Ly.
- Ly chưa biết yêu.
- Để anh dạy cho .
Huy luồn tay dưới tóc Ly:
- Nhưng Ly biết yêu rồi đó
Ly cười, thì thào:
- Đâu, đâu nào ?
Huy cười cười:
- Đây này …
Và chàng lại cúi xuống chực hôn. Ly né tránh và la lên:
- Coi chừng em mách mẹ.
Huy tỉnh bơ:
- Ừ, mách đi
- Thách hả ?
- Ừ
- Anh không sợ mẹ phải không ?
- Sợ chứ. Anh sợ và thương mẹ.
- Sao anh lại thách ?
- Tại anh biết mẹ sẽ không la anh, và Ly cũng không dám mách
- Anh làm như mẹ thương anh nhất không bằng vậy.
Huy nheo mắt:
- Chứ sao. Mẹ vẫn nói hoài, Ly không nhớ à ?
Ly cáu, làm bộ gọi lớn:
- Mẹ Ơi, Mẹ.
Huy bịt miệng Ly:
- Ly điên à ?
- Gì điên ?
- Để mẹ coi TV chứ.
Ly cười:
- Sợ rồi nhé.
Huy gật đầu:
- Ừ, sợ.
- Sợ gì ?
- Sợ … Ly
- Sao vậy ?
- Ly sẽ cào anh rách tay vì Ly là con mèo tinh quái.
- Hừ … hừ.
- Tinh quái nhưng đáng yêu.
Ly kêu:
- Ai cần. Anh chỉ giỏi nịnh. Thảo nào tụi nó bảo cô Đào mê anh chỉ vì anh tán giỏi.
Huy nhăn mặt:
- Cô Đào đi lấy chồng rồi. Dẹp chuyện cô Đào đi Ly.
- Tại sao ?
- Chuyện cũ rích.
- Chứ không phải anh sợ ?
- Sợ gì chứ. Nhưng muốn anh kể chuyện mới không ?
Ly gật đầu:
- Muốn. Chuyện gì thế ?
- Chuyện ông thầy “du đãng” của Ly
Ly giật mình. Huy cười:
- Còn muốn nghe không ?
- Nghe. Ăn thua gì đến Ly chứ ?
- Mai anh đưa Ly đến nhà “hắn” chơi nhé
Ly ngồi thẳng người, tròn mắt nhìn Huy:
- Anh quen ông Thạch à ?
Huy chối:
- Không.
- Anh biết gì về ông ấy ?
Huy cười bí mật:
- Biết quá là đằng khác. Sao, muốn đến không ?
- Đến làm gì ?
Huy tinh quái:
- Đến chơi.
- Ly không thích.
- Đến đi. Anh sẽ nói dùm em.
- Nói gì ?
- Xin “hắn” bớt quay Ly môn Hình học ấy mà
Ly nhăn nhăn:
- Ly không … quen.
- Học trò cưng của thầy mà bảo không quen. Lạ nhỉ ?
- Lạ gì mà lạ ?
Huy chợt hỏi:
- Ly …thích “hắn” phải không ?
Ly thoáng nóng hai bên má:
- Ăn nói gì kỳ thế ?
- Nếu không phải thì “hắn” thích Ly
Ly lắc lắc mái tóc:
- Nói nhảm nhí không à.
Huy vẫn tỉnh bơ, nhìn Ly bằng đôi mắt soi mói:
- Hắn thích Ly. Anh biết chắc chắn như thế. Vì hắn nhắc đến Ly hoài.
- Nhắc với ai ?
- Với …anh.
- Xạo.
- Thật.
- Thề ?
- Thề !
- Kỳ nhỉ. Ông ấy có biết anh quen với gia đình Ly không ?
- Không.
- Anh xạo nữa
- Lại xạo
Ly bĩu môi:
- Chứ không à. Chỉ giỏi tán mò. Không biết anh quen với gia đình Ly mà ông ấy lại nhắc đến Ly với anh.
Huy cười:
- Ừ, hắn nhắc thật đấy. Hắn biết anh không “quen” với gia đình Ly mà chỉ biết anh là “anh em chú bác” với Ly thôi.
Ly kêu lên:
- À ra thế. Anh đúng là ma giáo. Anh xạo gì với ông ấy ?
- Không phải anh. Một người bạn anh là bạn thân hắn muốn trêu hắn nên giới thiệu như thế đấy.
- Hèn gì.
Ly nhìn Huy ánh mắt nghi ngờ:
- Nhưng chắc ông Thạch không nói gì cả, anh chỉ toàn là đặt chuyện …
Huy ranh mãnh:
- Thích rồi hả ?
- Thích gì. Chỉ nói ẩu.
- Chứ không sao cứ hỏi khéo để anh nói đi nói lại chuyện ấy ?
Ly ngúng nguẫy:
- Thì thôi. Không thèm nói chuyện ông Thạch nữa và Ly gọi to:
- Ngân ơi, mình có ông “anh chú bác” mới nhận họ nè. Dậy đi
Từ bên trong, Ngân nghe tiếng Huy cười ròn rã, Ngân lè nhè:
- Ủa, anh Huy chưa về à ?
- Anh về bây giờ đây
Ly hỏi:
- Mấy giờ rồi anh ?
- Gần giới nghiêm
- Buổi tối anh về một mình có buồn không ?
- Mọi lần thì có. Hôm nay thì không
Ly nheo mắt:
- Sao vậy ?
- Vì anh mới có ….mèo
- A ….
- Và anh yêu “con mèo” của anh quá
Ly dụi vai vào ngực Huy:
- Chỉ được cái nói nhăng.
Huy vỗ vỗ nhè nhẹ lên vai Ly. Hai người bước xuống thang. Ly nói:
- Em hay sợ buồn lắm Huy.
Huy nói như dỗ dành:
- Tập chịu buồn cho quen đi bé. Buồn một chút, khổ một chút sẽ thấy mình người lớn hẳn ra.
- Em không thích làm người lớn.
- Nhưng biết buồn, em sẽ thấy đời nhiều ý nghĩa.
Huy ra về. Ly lên ngồi lại ở balcon, nhắm mắt nói thầm:
- Anh tưởng Ly không biết buồn à ? Ly biết buồn từ lâu rồi chứ anh. Anh làm sao hiểu được. Nơi này đêm nào Ly cũng ngồi hàng giờ một mình để thấy lòng buồn bã vu vơ , không duyên cớ. Sau những vui đùa phá phách, Ly trở về với bản chất của Ly với tâm hồn của đứa con gái 18 đã biết mộng mơ cho mình một hạnh phúc, một mái ấm gia đình nho nhỏ trong tương lai xa vời không nhìn rõ ….

“ …
Này em yêu ơi. Chia tay em, anh về ngoài đấy. anh ngụp lặn trong niềm thương và nỗi nhớ. Anh hồi tưởng lại cả một chuỗi dài thời gian đã qua, từ những ngày xa xôi anh vừa hiện đến , khi anh bước chân lần đầu tiên qua khung cửa nhà em ? Em yêu anh từ lúc nào vậy, hở Ái Ly ? Bỗng dưng anh tò mò muốn biết để được thấy lòng êm ả thêm lên, để được kiêu hãnh đắm mình trong mối hạnh phúc vô cùng em ban phát. Giờ này là giờ phút tê dại trong hạnh phúc vỡ bờ của anh đó Ly. Em đã ngủ chưa ? Em đã mơ thấy gì trong giấc mơ bé bỏng, thế em ? Có một thoáng nào anh đã hiện diện trong giấc mộng, giấc ngủ lành của 18 ngây thơ bé đó ?

Còn anh, không ngủ được. một phút trước khi cúi xuống em, anh không dám nghĩ là anh được hôn em, anh không dám ước là được ôm em trong vòng tay mê muội của anh như thế. Anh cũng không hề nghĩ là em sẽ đáp lại tình anh như thế, cho dù anh đã thấy cảm tình em dành cho anh trong những tháng năm qua. Anh chỉ dám nghĩ đó là những thân mật của em cho anh như một người nửa là anh trai, nửa là bạn thiết. Giống như của Ngân, của Trí, của Hằng đối với anh, trong một gia đình cởi mở và dễ dãi. Cũng vì cảm tình nồng nhiệt của Ba Mẹ, của anh chị Tuấn, của chị Tâm đã dành cho anh, nên anh không dám nghĩ quá xa về những thân mật em đã có với anh. Hại cho anh biết mấy. Khi em cười với anh, khi em nhõng nhẽo, khi em đùa giỡn với anh, khi em cấu chí anh - khổ thân anh - anh chỉ dám cho rằng đó là những cảm tình bồng bột của cô em gái vừa mới lớn đối với một "ông anh hờ", hay xa hơn, đó là những thân thiết giữa đôi tâm hồn hợp tình, hợp ý. Có thế và chỉ có thế thôi. Nhưng Ly biết không, anh đã yêu bé từ lâu. Từ lâu lắm. Mà không dám bộc lộ lòng anh cho Ly thấy. Chỉ dám là những săn sóc, những thân mật kín đáo, những tia nhìn khác lạ, những va chạm vu vơ .. với mong mỏi vu vơ là Ly sẽ hiểu. Chả biết Ly có hiểu không, nên anh chẳng dám tiến xa hơn nữa, chỉ vì anh sợ tất cả sẽ tan vỡ thảm thương như bong bóng xà phòng và anh sẽ mất tất cả. Cho mãi đến hôm nay. Anh đã có tất cả. 1 người con gái nhỏ nhắn yêu kiều mà anh mê mệt, một gia đình đầm ấm mà anh đã đến và đã góp phần chia xẻ vui buồn trong mấy năm qua, một nơi dừng chân hạnh phúc cho cuộc đời lang bạt của anh …

Hồi tưởng lại ngày xa xưa, anh bỗng bật cười. Thấy mình .. bậy quá. Tán tỉnh một “con bé” mới gần 16 tuổi, bị “nó” mắng là “dê” thì có quê không chứ. Tức quá, anh nhất định không đời nào chịu “nhục”. Trong đầu óc anh lúc đó, Ái Ly tuy thật là xinh đẹp, nhưng đã trở thành đanh đá, chua ngoa vì những lời chê bai anh hết mực. Huy thế này mà mang tiếng thả … dê. Chỉ tại con bé đẹp quá, xinh quá, dễ thương quá, cử chỉ thanh tao quá nên Huy mới nhào vào tán tỉnh làm quen … đứng đắn đấy chứ. Con bé lại chẳng thương, mớI nghe được vài câu đã ngúng nguẩy quay đi, chúi đầu vào vài bạn:
- Lại có tên thả dê rồi mày a.
Thú thật là anh “hận” Ly ghê lắm. Bèn nghĩ cách trả thù, cách hay nhất là quen được “con bé ba gai”
Nghĩ trăm mưu ngành kế, rốt cuộc rồi anh cũng kết bạn được Ly. Quen rồi anh mới biết thực sự Ly vẫn là thật ngoan, thật trong sáng, thật dễ thương như anh tưởng tượng lúc đầu. Chỉ ….đanh đá chua ngoa một tí thôi. Cái tính trời cho con gái, nhất là con gái đẹp, nhỉ em. Và em cũng đã hiểu anh, thấy anh là “đứng đắn”, biết anh là “người lớn” chỉ muốn kết bạn với “nhi đồng” thế thôi, không có ý chọc ghẹo qua đường gì cả. Và rồi hai đứa thân nhau, phải không em ? Đến nhà Ly chơi vài lần mới khám phá ra “ông cụ” hai đứa mình lại là bạn thân cùng sở. Thế có uổng không cơ chứ. Phải chi ba anh đừng mất sớm, biết đâu anh đã được theo Ba đến nhà em chơi từ lâu và quen em từ trước nữa. Để khỏi phải vất vả tán tỉnh làm quen và nghe “chửi”. Anh vẫn thường tiếc nuối một cách trẻ con như thế.
Nhưng tất cả đều do số mệnh, nhỉ em. Nhất ẩm nhất trác giai do tiền định, miếng ăn miếng uống đều có xếp đặt trước, biết đâu vì quen chậm thế nên anh mới có em, ngày hôm nay.
Ly vô cùng dấu ái của anh ơi. Anh bỗng thấy phục anh ghê gớm. Những gì cố gắng của anh đã được đền bù. Sau bao ngày kiên gan theo đuổi mối tình si thơ mộng âm thầm, anh đã đi tới đích. Anh đã có được Ly, đã được Ly yêu, đã được giữ Ly trong vòng tay chờ đợi. Kể từ phút giây quan trọng ấy anh đã thực sự thấy cuộc sống thêm ý nghĩa, đã tìm thêm được những biện minh xác đáng cho sự chăm chỉ của mình. Không phải là một chăm chỉ bình thường, như chăm chỉ học, chăm chỉ làm việc, chăm chỉ …gì gì khác. Mà đó là chăm chỉ trong công cuộc theo đuổi một tình yêu thần thoại. Lười biếng là phần thưởng dành cho người chăm chỉ, nên bây giờ anh đã lười biếng trong tất cả. Lười biếng bật đèn, lười biếng rửa mặt mũi chân tay, lười biếng nằm lăn ra giường ngủ. Để chăm chỉ ngồi đây mà nghĩ tới em, mà nhớ tới muôn vàn thiết tha trìu mến. Và thật lười biếng nữa, anh không còn muốn ngủ, vì anh sợ ngủ đi mà không kịp mơ thấy em bé bỏng của anh trong giấc mơ vội vã, không được đóng vai trò gã chăn chiên si mê, đắm đuối cô Phan Nét thơ ngây. Anh cũng sợ không được nhìn thấy em sống động trước mắt anh như bây giờ, khi anh ngủ. Vì thế đó con mèo tinh quái của anh ơi !!!
Hôn em,
Huy ”

Cả nhà ngồi quanh chiếc bàn ăn lớn. Tiếng cười vui cho Ly cảm tưởng như là một ngày hội nhỏ của gia đình. Vợ chồng Tuấn cho các cháu về thăm ông bà nội, lại vừa lúc Tâm mới lãnh lương khao cả nhà một chầu bún bò giò heo Huế nên không khí càng thêm vẻ náo nhiệt.
Ngồi bên tô bún khói nghi ngút, Ba cằn nhằn:
- Chúng mày lếu láo quá.
Ly hỏi:
- Gì hở Ba ?
- Biết tao sợ cay mà cho đầy một nồi bún bò toàn ớt
Tâm nheo mắt với Ba:
- Bún bò thì phải cay chứ Ba.
Mẹ tiếp:
- Không cay thì không ngon .
Ba nhăn mặt:
- Vậy thì mẹ con chúng mày ăn với nhau.
Ngân cười khúc khích:
- Bà làm gì ?
- Ba ngồi nhìn chúng mày ăn.
Tuấn bảo vợ:
- Em múc một tô đặc biệt nhiều chân giò ít cay để ba dùng. Vợ Tuấn dạ nhỏ, đứng lên. Ba nhìn lũ con, cháu húp xùm xụp ngon lành tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Mấy đứa nhóc này ăn khiếp quá, chẳng biết cay là gì cả
Vợ Tuấn cười:
- Các cháu ăn cay tài lắm ba. Tại anh Tuấn dụ chúng nó ăn, bảo tập cho quen.
Mẹ mắng:
- Dốt thế. Ăn cay hại dạ dày chứ ích gì. Chỉ tốn tiền đi bác sĩ.
Ngân chen vào:
- Con Trung Tá có đau cũng không sợ tốn tiền bác sĩ. Bác sĩ quân y thiếu gì mẹ.
Tuấn vừa gặm miếng chân giò vừa tiếp:
- Phần đông các anh bác sĩ quân y có nhiều cái rởm. Mang lon Trung Úy nhưng không muốn người ta gọi mình bằng cấp bực. Bị gọi là Trung Úy là các anh ấy “nực” lắm.
Ly nghiêng đầu nhìn anh:
- Điều đó dễ hiểu. Họ không muốn xếp ngang hàng với các ông Trung Úy thường, cái danh bác sĩ nghe hách hơn.
- Vậy nhưng nếu có vì thua điểm mà lâu thăng cấp thì lại ấm ức phàn nàn sao mãi không được lên Đại Úy, Thiếu Tá.
Ba cười:
- Tin ba đi. Khi lên tới Trung Tá, Đại Tá họ lại thích gọi bằng cấp bực hơn là cái tiếng bác sĩ xuông ấy.
Tuấn gật đầu:
- Đúng đó ba. Vì vậy con ít có cảm tình với mấy anh trí thức rởm này
Ngân trêu:
- Còn anh Tuấn thích mọi người gọi anh bằng gì ?
Tuấn thản nhiên:
- Bằng gì cũng được, miễn đàng hoàng là chấp nhận.
Ba gật gù :
- Tâm lý con người thường luôn thay đổi. Khi còn nhỏ thì chỉ mong cho chóng lớn để được gọi bằng ông. Lúc có tuổi lại ngồi tiếc, muốn được gọi bằng những tiếng trẻ trung mà mình thường chối bỏ, kể cũng mâu thuẫn thật.
Tâm tán thành:
- Con còn nhớ cách đây 4 năm, có một lần người ta mang biếu nhà ta đôi gà, nhân dịp Tết. Lúc đó con chỉ ao ước được làm chủ một gia đình, được người lớn như ba như mẹ để có người đem gà đến biếu. Thật là khôi hài …
Mẹ bảo:
- Tâm lấy chồng đi, sẽ có người biếu gà ngay .
- Lấy ai bây giờ mẹ. Con dám ế chồng quá.
Tâm nháy mắt với Ly, nói tiếp:
- Có lẽ con Ly lấy chồng trước con mẹ a.
Ly gạt đi:
- Nói chuyện vớ vẩn.
- Vớ vẩn gì. Chị nghi tên Huy sắp cưới Ly đấy
Bố nhìn Ly chăm chú:
- Huy à ? Nó muốn cưới con ư ?
Ly đỏ mặt ấp úng:
- Chị Tâm nói đùa đó ba. Anh Huy …
Tâm cướp lời:
- Tao biết thằng Huy nó mê mày từ lâu nhưng e ngại chuyện gì đó nên chưa dám nói ra đó thôi.
Ly thích thú nghĩ thầm:
- Chậm rồi, Tâm ơi. Tâm chưa biết Huy đã nói với Ly rồi. Mà Ly cũng yêu Huy nữa …
Tiếng Tâm đầy trêu chọc:
- Thế nào rồi cũng có hôm nó nói. Con Ly mà ưng là nhà mình có đám cưới năm nay mẹ nhỉ ?
Mẹ mắng:
- Con gái ngày nay nói chuyện yêu đương, cưới hỏi tự nhiên như chuyện đùa. Mẹ không hiểu nổi chúng mày nữa.
Tuấn cười phá lên:
- Mẹ để ý làm gì chuyện chúng nó. Thanh niên bây giờ có chuyện gì là quan trọng đâu. Yêu nhau, ghét nhau, lấy nhau, bỏ nhau như cơm bữa
Ngân lên tiếng:
- Em có một con bạn …
Ly hỏi:
- Sao ?
- Có một thằng sinh viên mê nó dữ dội, mê còn hơn con chiên mê giáo chủ nữa, tìm trăm phương ngàn cách cưới con nhỏ bằng được. Lấy nhau chưa đầy một năm thằng mất dạy đó đã có mèo …
Vợ Tuấn chép miệng:
- Tệ thế !
Ly xoay xoay chiếc chén trên bàn:
- Rồi đi đến chuyện gì ?
- Con nhỏ đòi ly dị, vẫn còn đang tính thế, chẳng biết có dám không ?
Ba nói nhỏ:
- Thanh niên bây giờ như thế là hết. Thiếu căn bản gia đình, thiếu đắn đo kỹ lưỡng dù là trước những chuyện quan trọng tày trời…
Mẹ cúi xuống mâm cơm, ánh mắt buồn phiền:
- Hạnh phúc gia đình một phần lớn ở trong tay người đàn bà
Tuấn tiếp:
- Đàn ông khi lập gia đình chỉ ước mong lấy một người vợ biết điều, nếu không làm được việc gì hơn thế, để gia đình ấm êm, hạnh phúc.
Tâm kêu lên:
- Cũng tùy thuộc người đàn ông nữa chứ. Nếu người chồng ăn ở tệ bạc mất nhân cách như “thằng bé” chồng của bạn con nhỏ Ngân ….
Tuấn phẩy tay:
- Thằng đó nói làm gì. Nó là trẻ con, không phải đàn ông. Đàn ông là những người đã biết nghĩ …
Ly ngồi im, lắng nghe. Câu chuyện trong bữa cơm này có nhiều điều đáng ghi nhớ. Những kinh nghiệm, những quan niệm về đời sống và phương châm xử thế, đối với tuổi trẻ ngày nay hầu như không mấy ai được chỉ dạy tới nơi tới chốn. Người ta lo đấu tranh để sống, quên cả nghĩ tới hay không còn thì giờ nghĩ tới chuyện đó nữa.
Tiếng máy xe quen thuộc tắt lịm trước cửa nhà. Tâm mỉm cười nhìn Ly:
- Chàng đã đến
Tuấn hỏi:
- Đứa nào ?
- Huy
Tuấn trêu Ly:
- Nó bám con Ly như rong như rêu vậy hả?
Ba cười đứng lên:
- Chẳng biết nó có giống được tính bố nó không ?
Tâm hỏi gặng:
- Bác ấy sao hả Ba ?
- Bố nó hiền và hơi ….sợ vợ.
Vừa nói Ba vừa liếc xéo mẹ một cái. Cả nhà phá lên cười, mẹ nguýt nhẹ ba một cái rồi đứng lên theo ba ra ngoài.
Chị người làm vào nhà nói với Ly:
- Cô Ly, có cậu Huy đến đó cô
- Ừ, chị rót nước mời cậu
Ly vội vã rời bàn đi rửa miệng. Khi trở ra Ly thấy Huy đang ngồi đọc báo. Huy ngẩng lên nhìn Ly lặng lẽ, ánh mắt chàng đắm đuối. Ly nhủ thầm:
- Lúc nào cũng tán được, dù là trong giờ ăn.
Huy hỏi:
- Ly ăn cơm rồi à.
Ly dạ nhỏ. Huy xoa xoa hai bàn tay vào nhau:
- Ly đi chơi với anh chiều nay nhé.
Không kịp nghe Ly trả lời, Huy đã tiếp:
- Đi luôn tới tối.
Ly kêu lên:
- Đi khiếp thế.
- Nhé. Cho thỏa nỗi nhớ Ly của anh.
Ly cười, nóng hai tai:
- Mới…chút xíu, đã bắt đầu nham nhở rồi.
Huy khẩn khoản:
- Nhận lời đi.
- Ba mẹ la chết. Lại có anh chị Tuấn đến chơi nữa, đi sao được.
- Để anh xin phép.
- Gan nhi?
Tuấn vừa nói vừa bước vào phòng. Huy đứng dậy niềm nở chào. Tuấn thân mật:
- Huy định xin phép đưa Ly đi chơi phải không ?
Huy lí nhí:
- Dạ.
- Cho phép cô cậu đấy. Anh xin phép hai cụ hộ cho.
Huy vui vẻ:
- Em cảm ơn anh.
Và Huy giục:
- Sửa soạn đi Ly
Ly cong cớn:
- Ai nhận lời hồi nào mà bảo sửa soạn ?
Tuấn mỉm cười, cúi đầu châm thuốc. Huy làm mặt thiểu não thật tội nghiệp. Ly cười cười nhìn bâng quơ ra sân. Nắng vàng nhạt đổ dài trên tam cấp. Gió thổi phất phơ mấy đóa Tóc Tiên hồng rực rỡ bên thềm. Trời thật xanh. Trong lòng Ly thoáng thoáng nỗi thích thú được ở cạnh Huy trọn buổi chiều và tối Chủ Nhật đẹp đẽ này.
Huy ngồi nói chuyện với Tuấn nhưng mắt nhìn Ly đăm đăm. Lúc đó trông Ly thật đẹp, đôi mắt lơ đãng nhìn đâu đâu. Tự dưng Huy thật lãng mạn nghĩ rằng chỉ có chàng và người con gái nhỏ nhắn dễ thương kia trong một khu vườn lá rụng. Nàng ngước mắt nhìn trời và thả hồn vào mộng mơ hạnh phúc trên cao đó.
Tuấn hỏi lớn:
- Đi chứ Ly ?
Ly giật mình nhìn anh.
- Đi không ? Coi chừng anh đổi ý
Ly nhìn sang Huy, ánh mắt Huy chứa chan mong đợi. Ly tủm tỉm cười:
- Huy xin phép chứ có phải Ly xin đâu.
Tuấn ranh mãnh:
- Chứ Ly không muốn đi ?
- Cái đó …
- Thôi, xin cô. Còn làm điệu nữa, sửa soạn đi.
Tuấn bỏ vào trong. Ly lườm Huy:
- Anh …bày đặt !
- Ơ …
- Chứ không à. Để anh Tuấn chọc quê em.
- Anh ấy có chọc gì đâu ?
Ly càu nhàu :
- Làm cả nhà biết hết trơn cho mà xem.
- Biết gì ?
Ly vùng dậy, bỏ vào trong:
- Còn hỏi nữa …
Huy lắc đầu, không hiểu gì cả. Cả nhà biết Huy rủ Ly đi chơi, có sao đâu. Cũng như bao lần trước, Huy vẫn thường rủ Ly như thế. Huy đấm tay nọ vào tay kia:
- Chưa gì đã khó hiểu rồi.






Chương 2


Tiếng chuông rộn rã báo hiệu giờ ra chơi. Ly xếp sách vở, cho vào hộc bàn. Bên cạnh, Phượng đã thu gọn mấy thứ quà vặt trong gói giấy và nhìn Ly chờ đợi. Hai đứa thong thả bước ra khỏi dãy bàn học. Tiếng cười đùa ồn ào như họp chợ. Phượng và Ly tiến về góc sân gần lầu chuông. Học trò từ các lớp đổ ra, sân trường rộng mà vẫn đông nghẹt. Phượng vén vạt áo dài, ngồi xuống thềm gạch:
- Hai quả ổi, một bao xí muội.
- Có muối ớt không ?
- Dĩ nhiên.
Ly nhìn hai quả ổi xá lỵ ngon lành:
- Ổi to ghê. Chắc là phải ngon.
- Cẳng rồi. Tao hái ở vườn nhà ông ngoại tao đấy, không phải mua đâu.
Phượng thoăn thoắt đôi bàn tay, bổ quả ổi làm bốn, bầy trên tờ giấy trắng học trò. Ly cười:
- Lại xé vở rồi.
- Ừ.
- Hồi còn nhỏ, mỗi lần xé vở tao bị ba tao đập thước kẻ vào tay
- Sao vậy ?
- Ông cụ bảo vở để chép bài học. Học trò mà xé vở không bao giờ học giỏi được cả
- Đúng không ?
- Sai.
- Có lẽ vậy. Tao thấy mày học giỏi. Và tao cũng không đến nỗi nào, dù chuyên môn xé giấy vở để đánh cờ.
Ly nheo mắt:
- Và để chép phạt nộp cho “lão” giám thị nữa chứ
2 đứa cùng cười vui nhộn. Tiếng nhai ổi ròn tan. Phượng xuýt xoa:
- Cay ghê.
Ly gật gù:
- Ổi ngon thật. Ít hột nữa, nhai đã miệng.
- Ngon hết xẩy.
Thoáng chốc, Ly và Phượng đã ăn hết hai trái ổi, bắt đầu nhấp nháp túi ô mai. Phượng chợt gọi:
- Ly này.
- Gì ?
- Nhiều lần ngồi đây, nhìn lên tháp chuông ở trên kia, tao đã nghĩ …
Phượng bỏ dở câu nói. Ly nhìn bạn chờ đợi.
- Tao nghĩ về đời con gái tụi mình và tự hỏi không biết trong suốt cuộc đời, thời gian nào sung sướng nhất.
Ly hỏi:
- Và mày tìm được câu trả lời chưa ?
- Chưa. Chỉ mới phỏng chừng thôi.
- Sao ?
- Tao nghĩ có lẽ là lúc choàng chiếc khăn voan, khoác bộ áo cưới bước vào nhà thờ trong lúc tiếng chuông trên kia vang rộn rã …
Phượng quay nhìn bạn:
- Được chứ, mày ?
- Lãng mạn đấy.
- Mày có đồng ý không ?
- Không biết nữa.
Phượng nhìn Ly đăm đăm:
- Sao thế ?
- Vì tao không thể tưởng tượng được như mày. Tao không theo đạo Thiên Chúa nên tao nghĩ khác.
- Vậy chứ theo mày thì sao ?
Ly phất tay:
- Tao chưa nghĩ kỹ về điều ấy. Nhưng có lẽ thời gian đẹp nhất là lúc yêu nhau, trước khi lấy nhau.
- Còn sau đó ?
- Có thể là lúc lấy nhau vì đã gánh thêm phần trách nhiệm Phượng mơ màng nhìn lên. Quả chuông đứng im lìm trong gác chuông. Một lúc nào đó sẽ chuyển mình, rền lên những âm thanh tươi vui rộn rã như cõi lòng người con gái đang đi bên dưới.
- Một ngày nào đó tao sẽ lấy chồng. Nhưng đến lúc này vẫn không chọn được ai để …yên trí một tí
Ly phì cười:
- Mày …kỳ cục. Yêu ai thì lấy người đó, can chi phải thắc mắc
- Tao không thấy yêu ai. Gia đình tao khá giả, tụi nó nhào vô tán cũng nhiều, nhưng tao chẳng tin anh nào.
Ly ngồi im. Chuyện của Phượng, Ly đã nghĩ đến đôi lần. Nhà Phượng giàu có, Phượng lại đẹp. Nhưng Phượng lại đa nghi và thường cảm thấy cô đơn trong chính những ý nghĩ của mình. Mẹ Phượng có ước muốn con bà phải lấy được một người nào tên tuổi hay danh giá và bà nói thẳng điều đó với mọi người quen biết. Phượng cảm thấy xấu hổ vì nàng bị coi như một món hàng do người khác định đoạt.
Ly ném chiếc hột ô mai ra xa , nhìn nó lăn long lóc trên mặt sân:
- Đời con gái tụi mình bơ vơ thật. Lọt vào đâu cũng được. Mà lọt vào đâu cũng chẳng hay
Phượng nói nhỏ:
- Tao sợ đời tao khổ. Nhiều đêm không ngủ được vì nghĩ ngợi vẩn vơ
Ly an ủi:
- Nghĩ làm khỉ gì. Mày có quá đủ điều kiện để tạo cho mày một cuộc sống tốt đẹp.
Phượng lắc đầu:
- Tao chẳng tin tưởng vào điều gì. Nghĩ kỹ, tao thấy mày sung sướng
Ly nhìn Phượng:
- Sao mày nghĩ thế ?
Phượng nói thật khẽ:
- Gia đình mày đông vui, đầm ấm. Mày vô tư không bị dằn vặt vì điều gì như tao.
Ly ngồi nhìn nắng nhảy nhót trên ngọn cây non trong khu vườn nhỏ. Biết nói gì với Phượng bây giờ ?
- Mày hạnh phúc.
Phượng nói lớn. Ly nhắc lại:
- Tao hạnh phúc ?
- Ừ.
- Bình thường thôi. Có gì đâu ?
Phượng hỏi:
- Mày với Huy tiến tới đâu rồi?
- À …à …chẳng có gì.
- Dấu nữa.
- Thật chứ.
Phượng bĩu môi:
- Đưa nhau đi chơi cả ngày mà con không có gì ? Việc gì phải dấu ?
Ly bối rối:
- Tao đâu có dấu. Thì …
- Ai cũng biết mà, đâu phải mình tao.
Ly làm bộ cười vui:
- Biết hết “chơn”, kẹt quá.
- Mày không thể “tâm sự” với tao một chút sao ?
Ly cúi xuống:
- Tại vì chưa có gì đáng nói. Chỉ mới ở giai đoạn đầu …
- Phi có vẻ đau khổ lắm đấy mày.
Ly nghĩ tới tên bạn trai nhút nhát trong lớp. Qua sự dàn xếp của Thúy và Phượng, Ly bằng lòng cho Phi làm quen. Tên học trò con nhà giàu, ít anh em và ít nói, lúc nào cũng quấn quít bên Ly, nhiều khi làm Ly ngượng ngập với mọi người. Phi chưa dám tán Ly, chưa dám đề nghị khác với Ly ngoài vài lần đánh bạo mời Ly đi chơi phố. Nhưng ánh mắt Phi, cử chỉ của Phi đã tỏ lộ cho Ly thấy nỗi lòng của tên con trai 18 tuổi ấy. Và Ly phải làm ra vẻ thản nhiên, một chút xa cách, hững hờ để Phi khỏi tiến gần, quá gần. Ly không thể làm gì khác, bởi Ly đã có Huy.
Ly nói với Phượng:
- Phi nó hiền, mày nhỉ ?
- Cù lần.
- Tao không thấy thế.
- Nhát như thỏ. Tán gái kiểu nó chỉ có mất đào.
Ly cười nhẹ:
- Nhiều cô lại mê cách đó.
Phượng nhìn Ly:
- Nhưng không có mày trong đó, phải không ? Mà nó lại mê mày. Vậy mới có chuyện.
- Có gì ?
- Nó than với con Thúy là mày coi nó như …trẻ con, như ngang hàng
Ly ngạc nhiên:
- Ủa, vậy chứ sao ? Phi học cùng tụi mình mà
Phượng cười lớn:
- Trong tình yêu thì khác. Con trai phải…lớn hơn chứ. Vai anh mà lỵ.
Ly nhún vai:
- Phi …nhiều chuyện.
- Để tao bảo lại cho nó biết mày nói vậy.
- Đừng. Kệ Phi mày.
Phượng vuốt má bạn:
- Nàng có kép rồi nhưng nàng vẫn sợ chàng khác buồn vì mình. Mày tham lam.
Ly lắc đầu:
- Không phải thế. Tao không muốn có người nào phải nghĩ ngợi về tao, phiền trách tao. Vì tao không thích thế, chỉ có vậy.
Chuông reo. Phượng kéo bạn đứng lên:
- Vào đi. Lại sắp hết niên học rồi đây.
Hai giờ sau là giờ ông Thạch. Nghĩ tới ông thầy giáo trẻ nhưng hay làm ra vẻ người lớn, Ly lại thấy vui vui. Một tình cảm nhẹ nhàng êm ả dành cho ông giáo sư Hình Học dâng lên trong lòng Ly, thân thiết như anh em trong nhà. Những tháng sau này Ly là cô học trò ngoan và chăm chỉ của thầy Thạch. Từ khi biết Thạch chơi với bạn Huy và lầm tưởng Huy là anh họ nàng. Ly chợt cảm thấy “thương thương” ông thầy trước trò đùa tinh quái của người yêu. Ly không quên câu chuyện Huy đã kể, về lần gặp gỡ Thạch đầu tiên tại nhà người bạn cũng là thầy giáo. Hôm ấy Huy đang ngồi với Phú nhâm nhi ly bia với con khô mực thì Thạch đến. Vừa thấy Thạch bước vào cửa, Phú đã nháy mắt với Huy rồi reo lên:
- A! Thạch, lâu lắm mới gặp bạn.
Thạch tươi cười bước vào nhà. Phú giới thiệu Huy với Thạch:
- Đây là Huy, bạn tôi
- Và anh Thạch, giáo sư.
Huy mỉm cười, bắt tay Thạch một cách thân mật. Chàng nói:
- Hân hạnh làm quen với anh Thạch. Anh là giáo sư của cô em họ tinh quái của tôi đấy.
Thạch thoáng ngẩn người, chàng nhìn Huy có vẻ dò hỏi. Huy ồn ào:
- Cô Ái Ly ấy. Con bé ngang bướng và phá phách cũng như dốt nhất môn Hình Học của anh đấy.
Thạch à lên một tiếng. Mắt chàng rực sáng:
- Thế ra anh là anh họ của Ái Ly.
- Vâng.
- Hân hạnh được quen anh.
Phú bật cười. Anh đẩy Thạch ngồi xuống ghế và rót cho chàng một ly bia đầy:
- Uống đi giáo sư. Để mừng cho hai người vừa quen nhau
Thạch đỡ Ly bia trên tay Phú, Huy dơ ly của chàng và hai người thân mật cụng ly nhau. Huy hỏi:
- Tôi nghe Ly nhắc đến anh mấy lần. Cô ấy than là anh khảo bài cô dữ quá. Tuần nào cũng đứng chào cờ trên bảng “dị” gần chết.
Thạch mỉm cười dịu dàng:
- Cô ấy làm biếng lắm. Tôi cố tình khảo bài là mong cho cô bé học giỏi đấy chứ.
Phú nháy mắt:
- Cộng thêm một chút cảm tình thân mật, ông thầy đã làm cô học trò dở khóc dở cười mỗi khi lên bảng.
Thạch chống chế yếu ớt:
- Cô Ly thông minh nhưng mà lười. Tôi hy vọng sẽ luyện cho cô ấy giỏi về môn Toán
Từ đó ba người chỉ nói về Ly. Và từ lúc ấy, Thạch cứ xoắn lấy Huy. Có vẻ “lấy điểm”với ông anh họ của cô học trò yêu ra mặt …
Chẳng biết Huy có xạo thêm không, những kể từ hôm nghe Huy kể chuyện đó, Ly bắt gặp đôi mắt ông thầy Thạch nhìn Ly hình như là có vẻ mê muội thân thiết làm sao ấy. Nó kỳ kỳ khiến Ly dù có muốn ngổ ngáo đến mấy cũng phải bối rối mỗi khi bắt gặp ánh mắt của ông Thạch. Ly nghĩ có lẽ Huy đã xạo gì với Thạch về nàng, đã đùa phá trêu chọc gì Thạch nên mới có cảnh tượng “khó mà mở lời” này của nàng.
Phượng đã đem vở để trước mặt, mấy cô học trò ngồi bàn đầu đang soi lén mặt mình trong chiếc gương nhỏ giấu trong cặp. Một vài cô vẽ đậm thêm đường bút chì lên mí mắt, có cô còn tô môi son. Thúy, Cầm đang dành nhau chiếc lược chải tóc, cãi nhau chí chóe. Dẫy bên cạnh, mấy tên con trai đang la ồn ào:
- Yêu cầu các cô ngừng trang điểm 5 phút
- Đây không phải là Mỹ Viện
- Phải đề nghị thầy Giám Thị cho thêm mục “cấm trang điểm” trong bảng kỷ luật nhà trường mới được.
Thúy ngước đôi mắt sếch sang dẫy con trai:
- Bộ ghen đấy hả, con trai cũng có quyền trang điểm vậy một tiếng cười rúc lên:
- Chưa trang điểm thì giống khỉ, trang điểm rồi lại giống con giã nhân mới kỳ. Một sợi giây thun bay vút qua đầu Thúy cùng giọng nói ồn ào:
- Cô nào ăn nói hỗn thế. Bị đòn đó nghe.
Tiếng một cô trả lời chanh chua:
- Đứa nào chơi dại bắn thun vào đầu chị đó. Biết điều xin lỗi chị tha cho
Nếu mà Thạch chưa bước vào thì cuộc đối đáp chưa chấm dứt. Ly nghĩ cũng may khi nhìn thấy ông thầy trẻ hiện ra ngay cửa lớp. Mấy cô im tiếng ngay, như những con mèo nhỏ nhắn, cô nào cũng liếm môi cho ướt, ngồi dáng thật hiền. Phượng nói nhỏ bên tai Ly:
- Ông thầy này có gì hấp dẫn đám nữ sinh thế nhỉ ?
Ly bảo:
- Ông có tuổi trẻ và nụ cười nửa nghiêm trang, nửa tình tứ cộng thêm cái tính hay khảo bài con gái và gắt gao với học trò đã đủ để thu hút các cô
Phượng nháy mắt với Ly:
- Mày là một trong những người bị Ông ta thu hút.
Ly bĩu môi:
- Sao lại không phải là mi nữa ?
- Tao ngoại hạng.
- Đừng dối lòng
Phượng trợn mắt.
- Tao thế đó.
Ly cười cười:
- Kỳ nhỉ ? Mi không có trái tim.
Phượng cũng cười theo Ly:
- Tao có một trái tim “chì” mà. Làm sao bị Ông ta thu hút nổi.
Ly đang định cãi Phượng thì ông Thạch đã đứng sát cạnh nàng. Phượng nháy mắt với Ly rồi hỏi Thạch:
- Hôm nay nghỉ dò bài hả thầy?
Ông Thạch nhăn mặt với Phượng:
- Lại quên học bài rồi phải không ?
Phượng chối:
- Đâu có thầy, hôm qua “con” bận đi ăn đám cưới chị họ, khuya về học không kịp.
Ông Thạch gõ chiếc thước lên vai Phượng:
- Hôm nay ăn đám cưới, mai dự đám hỏi, mốt chắc đến phiên cô đi lấy chồng.
Phượng so vai cười tỉnh bơ:
- Chắc rồi cũng phải thế đó thầy.
Ông Thạch liếc nhìn Ly rồi cao mặt “mắng” Phượng:
- “Con” nói thật mà thầy không tin. Nhỏ Ly nó nói gì thầy tin nó ngay
Ly hơi ngượng, nàng cấu Phượng thật đau rồi nói với Thạch:
- Thầy lên bảng đứng con mới học bài được. Chứ thầy đứng gần con “run” quá chả nhớ gì cả.
Thạch mỉm cười thong thả đi lên. Phương rên Ly:
- Mày “gian” quá Ly ơi.
Ly nheo mắt:
- Gian gì ?
- Mày nói ông Thạch đứng gần mày, mày run quá là nghĩa làm sao ?
Ly cười:
- Tao muốn đuổi khéo ổng lên bảng đứng cho mình dễ nói chuyện.
Phượng rùn vai:
- Tao không tin.
- Chứ sao ?
- Mày muốn “tỏ tình” với chàng.
Ly suýt kêu lên trong lúc Phượng cười khì khì:
- Tao như mày thì phải nói: thầy đứng xa “em” một chút kẻo em đang run lên vì cảm động đây này thầy ơi. Chắc chắn là chàng sẽ hiểu rõ hơn cái câu tối nghĩa vừa rồi.
Ly nhăn mặt mắng Phượng:
- Mày khỉ quá đi Phượng. Đừng quên là tao đã có Huy rồi đấy nhé
Phượng nháy mắt:
- Có cả Phi nữa chứ bộ.
Ly sụ mặt:
- Mày chỉ giỏi tài gán ép. Phi tao coi như …em.
Phượng rên lên:
- Đừng nói khùng nữa bạn ơi. Phi nó mê mày đến độ dám giết người lắm đấy nhé. Bảo cái anh chàng Huy coi chừng có ngày nó cho ăn dao găm.
Ly bĩu môi với Phượng:
- Chỉ toàn là nhảm nhí.
Cứ như thế, hai đứa rủ rỉ nói chuyện với nhau. Trên bảng Thạch đang giảng bài. Giọng Thạch ấm và rõ ràng từng chữ một, từng câu một. Đám con trai cũng hình như bắt đầu mê Hình Học của Thạch rồi. Cả Ly cũng thế, lớp học thật yên lặng cho đến cuối giờ chuông reo. Mọi người ồn ào trở lại.
Đám con gái lại biến ngay lớp học thành Mỹ Viện. Cô này chải tóc cho cô kia. Cô này nhìn mình trong tấm kính gọng to của cô nọ. Chí chóe gọi nhau:
- Cầm ơi cho tao mượn cây son một chút đi. Chàng đang đợi tao dưới cổng ấy.
- Thúy ơi đổi cái cặp tóc của mày cho tao đi.
- Đứa nào mang chì vẽ mắt không cho tao mượn tí.
Ly bước ra sau cùng trong đám con gái ồn ào ấy. Ngày nào cũng thế, nàng thường ngồi lại lớp học chờ học trò ra bớt mới về. Nàng không đi cùng đường với Phượng hay Thúy nên chúng nó vẫn bỏ nàng ở lại.
Khi Ly bước ra cổng, nàng hy vọng thấy Huy đến đón, nhưng không gặp chàng. Dạo này nàng ít gặp Huy. Thỉnh thoảng chàng đến chơi rồi về. Có khi Huy đi biệt đâu nửa tháng. Vì thế nên Ly hay buồn. Những buổi chiều Huy không đón nàng thấy cô đon kỳ lạ. Như chiều nay, Ly đã ra sau hết mọi người. Một mình đứng ngẩn ngơ trước cổng trường đón xe, lòng nàng se lại và nổi nhớ ập đến khiến nàng xót xa buồn. Và, nàng đã giật mình khi nhìn thấy Thạch. Ông đi bộ và đang đứng cạnh nàng, Ly gật đầu chào Thạch:
- Thầy ạ.
Thạch hỏi Ly:
- Ly đi xe gì về ?
Ly nói:
- Con đang đón xích lô.
Thạch nhìn Ly thoáng nét chăm chú:
- Sao Ly ra muộn thế ?
Ly cười nhẹ:
- Tại đông quá. Hôm nào “con” cũng ra sau hết mọi người.
- Tôi chờ Ly từ nãy.
Thạch chợt nói. Ly tròn mắt nhìn Thạch:
- Thầy chờ con có chuyện gì không thầy.
- Có chứ. Nhưng mà Ly đừng xưng con với tôi nghe kỳ quá. Tôi chỉ đáng tuổi anh của cô.
Ly nhún nhẩy đôi chân:
- Nhưng thầy là …thầy. Thầy thì phải con. Con không quen xưng thầy với em.
- Thì thầy với Ly cũng được.
Thạch nói. Ly cười hồn nhiên:
- Xưng thế tụi bạn nó trêu ngay, kỳ lắm.
Thạch hỏi Ly:
- Anh Huy hồi này vẫn thường chứ hở Ly ?
Ly hơi giật mình. Nàng gật đầu gượng:
- Vâng “anh ấy” vẫn khỏe ạ.
- Hôm nào gặp anh Huy, Ly nhắn anh ấy đến tôi chơi nhé
- Da.
- Ly này
Thạch gọi. Ly mím môi:
- Da.
- Tôi …tôi có chuyện muốn nói với Ly
Giọng Thạch thoáng ngập ngừng làm Ly bối rối nhìn vạt áo mình quất quít đôi chân.
- Ly nghĩ sao ?
Thạch hỏi. Ly ngẩn người:
- Nghĩ gì thưa thầy ?
- Nghĩ về điều tôi sắp nói.
Ly mỉm cười:
- Con có biết thầy sắp nói gì đâu mà nghĩ ?
- Ly có thể cho tôi một cái hẹn không ?
Ly tròn mắt, Ly tưởng Ly nghe lầm nhưng Thạch nhắc lại:
- Một cái hẹn vào 4 giờ chiều thứ 7 này nhé
Ly chợt rùng mình - Tại sao lại một cái hẹn vào chiều cuối tuần như thế. Như thế là Thạch muốn tỏ tình với Ly. Có thật thế không ? Mắt Thạch đang nhìn Ly chờ đợi đến nôn nóng mà lòng Ly thì nửa run, nửa ngại ngùng.
Thạch giục:
- Trả lời đi Ly.
Ly nói:
- Con không trả lời được.
- Tại sao vậy ?
- Con không biết.
Thạch bảo:
- Tôi sẽ đợi Ly ở trước rạp Eden trọn buổi chiều thứ 7. Mong rằng Ly không nỡ từ chối đến gặp tôi.
Ly đứng ngẩn người nhìn dáng Thạch khuất vào cổng trường. Thế là sao ? một cái hẹn vào chiều thứ 7 trước cửa rạp Eden. Như tình nhân hẹn nhau. Như những lén lút của một thủa hẹn hò. Ly thấy khó nghĩ. Thật là khó nghĩ. Mình có nên đến đó không nhỉ ?
Ngồi trong lòng xe xích lô rồi mà Ly vẫn không dứt khoát được ý nghĩ của mình. Không đến nàng sợ Thạch giận, tự ái rồi tìm cách “hạ” nàng trong lớp học. Mà đến gặp Thạch thì kỳ quá. Ly không quen hẹn hò kiểu đó. Nhất là hẹn hò với ông thầy dạy học của mình nữa mới kỳ. Điệu này chắc lại là trò đùa của Huy chứ không sai. Biết đâu Huy chẳng nói gì về Ly với Thạch nên Thạch mới hẹn nàng như thế. Ly thấy ấm ức khi nghĩ đến Huy. Cả tuần nay rồi Huy không đến thăm nàng, cũng không đến đón nàng mỗi buổi chiều nữa. Hay anh chàng có bồ mới ? Dám lắm chứ. Huy bay bướm và tình tứ như thế thì thiếu gì người mê. Ly bỗng giận Huy ứ cổ. Đã thế ta cứ đến nơi hẹn với Thạch cho biết. Để xem ông thầy nói gì với mình. Ly cũng thấy một chút tò mò về Thạch. Không lẽ “thầy” lại tỏ tình. Thầy nghiêm như một ông cụ già thế mà lại hẹn Ly gặp mặt để tỏ tình. Trời ơi ! Thúy, Phượng mà biết chuyện này chắc chúng nó rên dữ lắm. Chúng nó sẽ đồn ầm lên. Một đứa biết là 10 đứa biết, rồi thì cả lớp biết. Tha hồ cho Ly bị trêu chọc, gán ép, cho Ly mất người yêu vì cái miệng ồn ào của chúng nó, cho Huy được dịp “bỏ rơi” Ly có lý do đàng hoàng.
Ly muốn điên cái đầu vì những ý nghĩ đó. Xe đã ngừng trước cửa nhà, nàng trả tiền xe rồi chạy nhanh về phòng. Ngân đứng nhìn Ly ở chân cầu thang, hỏi:
- Chị có gặp anh Huy không ?
Ly lắc đầu:
- Không.
- Anh Huy vừa ở đây ra.
- Có nói gì tao không ?
Ngân cười:
- Ngồi trong phòng chị một lát rồi bỏ về. Vào xem, hình như có thư.
Ly bước vào phòng, không kịp thay quần áo, nàng quăng chiếc cặp ra giường rồi nhìn lên bàn học. Có một bồng hồng cắm trong ly thủy tinh nhỏ thật đẹp. Huy viết cho Ly:
“Bông hồng anh hái ở nhà “người ta” đem tặng cho Ly. Dạo này anh bận quá ít đến trường đón Ly được, đừng giận anh nhé.
Chờ em đến 6 giờ 30 phút mới về. Hôm nào anh đến hỏi tội sao Ly về muộn thế.
Anh,
Huy ”
Ly nhìn bông hồng chớp nhẹ ánh mắt, vừa thấy giận, vừa nghe thương thương. Thôi, chẳng cần Huy nữa, chẳng mong nữa. Ly chậm rãi thay áo xong lên giường nằm dài. Nàng đang nghĩ đến Thạch với cái hẹn cuối tuần của ông mà thấy lòng không được yên ổn bình thường.
Cuối cùng rồi Ly cũng đến chỗ hẹn với Thạch. Lúc ngồi trang điểm trước bàn phấn Ly thấy băn khoăn vô cùng. Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu những tính toán dồn hết vào đầu nàng. Nếu Thạch nói Thạch yêu Ly, Ly sẽ phải trả lời thế nào nhỉ ? – Thưa thầy, con không yêu thầy. Hay là: Thưa thầy, con đã có Huy rồi? Và nếu Thạch ngạc nhiên hỏi Ly:
- Huy là anh bà con của Ly mà
Ly sẽ nói hết cho Thạch biết. Sẽ lột mặt nạ của anh chàng Huy tinh quái ra:
- Huy là người yêu của “con”. Anh ấy muốn trêu con nên nhận đùa là anh họ đó thầy. Anh ấy tinh quái lắm.
Ly chợt mỉm cười, nếu Thạch hỏi về Huy nhất định là Ly sẽ nói thế. Sẽ “kể xấu” Huy đủ điều cho Huy tức chơi, cho anh chàng già đầu này bỏ cái tật tinh nghịch hay trêu đùa người khác đi. Cứ nghĩ đến Huy là Ly thấy tức ở cổ, giận tím ruột tím gan. Chỉ tại anh chàng mà Ly bị dụ vào cái thế khó xử như thế này. Đến chỗ hẹn với Thạch cũng kỳ mà không đến thì áy náy. Đêm qua Ly đã hỏi ý kiến Ngân:
- Có nên đến gặp ông ấy không Ngân nhỉ ?
Ngân gật đầu:
Đến chứ, đến xem “anh thầy” nói gì với cô học trò lười.
Ly bảo:
- Tao ngài ngại.
Ngân nghiêm giọng như người lớn, khuyên Ly:
- Chị nên đến gặp ông ấy một lần cho biết. Ông ta tỏ tình với chị, chị sẽ thẳng thắn từ chối nếu chị yêu anh Huy. Hoặc nếu ông ta nói chuyện gì khác, chị nên dứt khoát sự hẹn hò này bằng cách nói với ông thầy: nên nói với em ở lớp học tiện hơn. Từ nay xin thầy đừng hẹn hò thế này nữa. Ăn thua ở chị ấy. Chị mà cứ ngại ngùng không đến thì câu chuyện vẫn tiếp tục không dứt khoát được.
Và Ly đã nghe lời Ngân. 4 giờ chiều Ngân lấy xe chở Ly sang phố. Đến chỗ hẹn với Thạch. Ngân thả Ly xuống vì Ly đã nhìn thấy Thạch từ đàng xa. Tự dưng Ly thấy run. Ngân khuyến khích chị:
- Bình tĩnh đi Ly. Ông ấy không dám “làm gì” chị đâu.
Ly bảo Ngân:
- Hay Ngân đứng đây chờ tao ra gặp ông ấy chút xíu rồi về liền
Ngân dẫy lên:
- Thôi, em bận lắm. Chị chịu khó kêu Taxi mà về. Rồi Ngân phóng xe đi mất. Ly thở một hơi thật dài … Cố lấy lại tự nhiên, Ly đến bên Thạch:
- Thầy ạ.
Ly chào trước. Thạch mỉm cười ngọt ngào:
- Nắng quá nhỉ ?
Thạch nói, Ly đứng sững trước mặt Thạch:
- Thầy muốn nói chuyện gì với con ?
Thạch nhăn mặt:
- Ly bỏ tiếng con hộ tôi với.
Ly mỉm cười tinh nghịch:
- Thầy muốn con xưng bằng gì với thầy ?
- Tôi bạn với anh Huy, Ly cứ xưng tên cũng được rồi.
Lại Huy ! Ly nghĩ thế. Nàng chợt thấy bứt rứt trong đôi mắt của Thạch. Nàng kêu thầm, Huy ơi ! Anh là chúa ác, chúa nghịch phá. Lần này em nhất định sẽ giận anh cho biết mặt. Tội nghiệp Thạch, nếu Thạch biết được Huy đã nói dối ông, chả biết Thạch sẽ phản ứng ra sao với tình cảnh này nhỉ !
Thạch bảo Ly:
- Phải kiếm một chỗ ngồi để nói chuyện. Mình vào tiệm kem Ly nhé.
Ly gật đầu mà không biết nói gì khác. Hai người sánh vai nhau đi bộ, vào Caravan. Thạch kéo ghế cho Ly ngồi và chàng ngồi đối diện với Ly:
- Ly dùng gì ?
Thạch hỏi, Ly nói:
- Thầy gọi hộ Ly, kem gì cũng được
Thạch gọi cho Ly một ly kem 4 màu và cho Thạch một chai coca. Ly để hai tay lên bàn chờ đợi. Vẫn không nói gì cả. Thạch hỏi Ly những chuyện bâng quơ trong lớp học, về bạn bè, về những ý thích con gái. Ly trả lời đủ những câu hỏi của Thạch không vấp váp, như cô học trò ngoan trả bài ông thầy khó tính. Một lát, Ly thỏ thẻ đề nghị:
- Từ nay thầy …ít gọi Ly lên bảng thôi nhé
Thạch mỉm cười nhìn Ly:
- Sao Ly sợ lên bảng quá thế ?
- Tại Ly dốt toán.
- Ly khá rồi đấy.
- Khá chứ chưa giỏi hở thầy ?
Thạch gật đầu:
- Nếu Ly cứ tiếp tục lên bảng hoài thì sẽ giỏi.
Ly so vai:
- Lên bảng “khổ lắm”. Bao nhiêu cặp mắt nhìn vào.
- Thế mới giỏi được. Tôi “quen” gọi các cô lười lên bảng rồi.
- Thầy quên cái thói quen đó đi cho Ly nhờ. Ly hứa sẽ hết sức chăm chỉ trong giờ thầy và thế nào cũng giỏi nhất về môn Toán …
Và Ly “dọa”:
- Thầy cứ quay Ly lên bảng hoài Ly sẽ gọi thầy và xưng con hoài.
Thạch bật cười – Không phải nụ cười cố làm ra vẻ nghiêm trang đạo mạo trong lớp học nữa, mà là nụ cười vui, thoải mái lẫn buông thả như bao chàng thanh niên khác. Vì Thạch còn quá trẻ, và Thạch cũng tràn đầy đam mê với một trái tim biết rung động như Huy. Thạch còn trẻ hơn Huy một tuổi, với mấy năm trong nghề Thạch có một nửa nghiêm trang đạo mạo, một nửa tình tứ lãng mạn. Vì thế mà đám nữ sinh bị chàng thu hút khá nhiều.
Ly chớp mắt, tiếng cười của Thạch thật hồn nhiên thích thú. Thạch hỏi Ly:
- Nếu tôi không quay cô trên bảng nữa thì cô sẽ xưng tên với tôi hoài chứ
Ly gật đầu:
- Dạ.
- Và phải học thật chăm. Chịu khó làm bài đều.
- Dạ.
Thạch gật đầu:
- Được rồi.
Mắt Ly sáng lên:
- Thầy hứa rồi nhé
- Tôi hứa nhưng với một điều kiện.
Ly ngẩn người:
- Điều kiện gì, thưa thầy ?
Thạch rút một bức thư trong túi áo để trên bàn, trước mặt Ly:
- Ly hãy đọc bức thư này và hứa trả lời tôi.
Ly sững sờ. Nàng nhìn nét chữ của Thạch viết trên bao thư: Gởi Ái Ly và tên Thạch trên đầu bao. Nàng hỏi Thạch, run giọng:
- Đọc ngay bây giờ hở thầy ?
Thạch nhìn Ly đầm ấm:
- Không cần lắm, Ly có thể đem về nhà đọc và trả lời, cho tôi biết ý kiến.
- Có gì quan trọng lắm không ?
Thạch lắc đầu:
- Quan trọng hay không là tùy ở người đọc.
- Thầy làm Ly run quá.
Ly nói, Thạch mỉm cười không trả lời Ly. Hai người ngồi im lặng thật lâu. Ly nói:
- Sắp tối rồi, thầy cho Ly về.
Thạch nhìn đồng hồ rồi nhìn Ly:
- Còn sớm mà. Mình đi dạo phố một lát nhé.
Ly nhìn ra ngoài trời. Nắng đã tắt từ lâu rồi. Thành phố bắt đầu ồn ào và đông đúc hơn lúc nào hết. Giờ này là giờ của mọi người ra đường. Cuối tuần là của những kẻ yêu nhau tìm đến nhau. Tại sao Huy không tìm đến Ly mà để Ly ngẩn ngơ đi bên ông thầy trẻ thế này. Ly còn nhỏ quá, Ly lại dễ bị tình cảm chi phối nữa. Liệu Ly có giữ được lòng mình không bị rung động vì ánh mắt êm đềm của Thạch không. Liệu Ly có giữ được tình yêu tuyệt đối với Huy không. Hay biết đâu ? Ly chợt rùng mình. Biết đâu Ly lại bị Thạch quyến rũ trong một phút mềm lòng, trong một giây ngập ngừng bối rối.
Thạch trả tiền nước và sánh vai Ly bước ra ngoài. Buổi chiều đẹp quá. Ly biết là Thạch cũng nghĩ như thế. Buổi chiều đẹp quá, những kẻ yêu nhau sao không đến tìm nhau ? Nàng nhìn mắt Thạch và không tìm được một nét nào của ông giáo sư đạo mạo trong lớp học nữa. Huy. Thạch cũng là Huy – không phải Thạch là ông thầy dạy học của nàng. Ít nhất là lúc này. Có ai dám nghĩ là nàng đang đi cạnh ông giáo sư của mình đâu. Thạch còn trẻ quá, quá trẻ nữa là khác, và nàng cũng thế. Họ sẽ nghĩ nàng với Thạch đang yêu nhau, đang tìm đến nhau trong buổi chiều tuyệt vời của bao kẻ yêu nhau này. Lòng Ly trùng xuống , mắt Ly chớp nhẹ, nét tinh nghịch ngổ ngáo trong lớp học cũng biến mất trong Ly rồi. Chiếc áo dài màu nâu nhạt Ly mặc trông thật hiền, thật nhỏ bé. Thạch bị hình ảnh dễ thương của Ly làm choáng ngộp tâm hồn chàng. Cô bé học trò có những nét lôi cuốn lạ lùng này đã làm Thạch quên mất vai trò ông thầy của mình ngay từ hôm đầu mới bước vào lớp học. Cái Jupe ngắn quá đầu gối với áo trắng đồng phục của Ly đã đập vào mắt Thạch và khi Ly bị ngồi chép phạt ở một góc bàn. Thạch đã để ý đến nàng không sót một cử chỉ. Cái nụ cười duyên dáng ấy, cái ánh mắt tinh quái ấy hình như đang thầm thì về Thạch. Chàng phải cố làm mặt nghiêm để khỏi phải nháy mắt trêu nàng. Thạch phải cố làm ra vẻ khó khăn đạo mạo để quay bài Ly, lôi cô bé lên bảng ngay từ hôm đầu.
Hai người đi dọc theo lề đường Lê Lợi. Vạt áo dài của Ly thỉnh thoảng lại quấn quít đôi chân dài của Thạch. Ly thấy bối rối trong ánh mắt của chàng. Qua khỏi ngã tư Ly lại nói:
- Ly về, thưa thầy.
Thạch đứng dừng lại:
- Ly muốn về rồi à ?
- Vâng.
- Để tôi đưa Ly về vậy.
Ly lắc mái tóc:
- Thôi, Ly về bằng Taxi.
Thạch thản nhiên như không nghe câu phản đối của Ly, khiến Ly phải nhắc:
- Để Ly về bằng Taxi. Thầy gọi hộ Ly chiếc xe
Thạch nhìn Ly chăm chú. Một lát chàng nhẹ nhàng gật đầu. Hai người đứng sát nhau bên lề đường. Thạch vẫy xe cho Ly bước lên. Chàng nhắc:
- Nhớ trả lời thư tôi Ly nhé.


***
“ Ái Ly,
Bây giờ là buổi tối. Tôi đang ngồi trước xấp bài thi đệ nhất lục cá nguyệt để tìm tên một cô bé học trò mang tên Ái Ly. Tôi đang nghĩ đến Ly đấy Ly ạ. Bài thi của Ly ở trước mặt tôi, tên Ái Ly với nét chữ dễ thương cũng đang ở trước mặt tôi. Tôi ngừng chấm bài để viết cho Ly.
Chắc hẳn Ly ngạc nhiên lắm nhỉ ? Bức thư này tôi viết trong đắn đo từng ngày, trong suy nghĩ chín chắn nhất.
Ly ạ !
Khi viết cho Ái Ly bức thư này, tôi đã quên tôi là một giáo sư để trở về với con người thật của tôi. Của tuổi trẻ, giữa một người con trai và một người con gái. Ít nhất có nghĩ như thế tôi mới thấy lòng yên tĩnh để nói với Ly những điều mà ông thầy không thể nói với học trò. Tôi yêu Ly !! Sự thực là thế. Khi bước vào lớp học gần 80 khuôn mặt học trò, tôi là một ông thầy – nghiêm trang và đạo mạo. Tôi đã xa cách với Ly quá. Khi nhìn Ly đùa phá với bạn bè tôi muốn thoát xác để được là học trò như Ly, để được cười nói với Ly tự do, để được trêu Ly khi Ly bị phạt. Để được âu yếm vỗ về khi Ly buồn. Vậy mà với cương vị một ông thầy, tôi đã bó buộc tôi trong một thứ kỷ luật sắt. Tôi đã đóng khung tôi trong cái lớp vỏ đạo đức bề ngoài, để la mắng sự đùa phá của Ly và bạn bè. Để gọi Ly lên bảng quay môn Hình Học khô khan cho Ly mau giỏi. Như thế đó. Chả hiểu Ly sẽ nghĩ gì về tôi khi đọc những giòng chữ này Ly nhỉ !! Ly sẽ cười tôi hay Ly sẽ chê tôi không giữ nổi lòng mình, Ly cho là tôi không đứng đắn, tôi không xứng đáng là một giáo sư.
Nhưng Ly ạ !! Nếu Ly có nghĩ thế thì tôi xin lỗi Ly. Quả thật tôi đã yêu Ly. Ngay từ hôm đầu tiên nhận phụ trách môn Hình Học lớp này, tôi đã chợt thấy lòng nôn nao với hình ảnh cô bé học trò mặc váy ngắn quá đầu gối bị ngồi chép phạt ở góc bàn. Cô bé có đôi mắt tinh nghịch và nụ cười duyên dáng ấy là Ái Ly. Tôi bị rung động mạnh vì hình ảnh ấy.
Ái Ly ạ,
Như thế, tôi đã yêu Ly. Ngay từ buổi đầu, tôi biết tôi yêu Ly. Yêu một cách vô tội vì giữa tôi và Ly nếu quên đi cái cương vị giáo sư thì là chuyện quá thường. Phải không Ly ? Vì tôi cũng chỉ là một thanh niên còn trẻ, lãng mạn và đam mê như mọi người. Lúc đó, tôi nhìn Ly bằng cái nhìn đam mê như thế. Không phải là cái nhìn của ông thầy với học trò. Trong tình yêu, ta phải quên đi tất cả, trong tình yêu, tôi cứ nghĩ Ly đúng là mẫu con gái tôi si tình. Tôi đã không muốn nghĩ gì khác ngoài ý nghĩ ấy.
Bây giờ thì Ly đã hiểu những gì tôi viết rồi chứ. Tôi ước mong sẽ nhận được thư Ly. Một lời ưng chịu hay từ chối cũng được. Hãy nói với tôi đi cô bé. Hãy nói cho phép tôi gọi Ly bằng em và xưng anh thân mật như một đôi tình nhân yêu nhau. Và xin Ly quên đi cái ông giáo sư đã “quay” Ly trên bảng hàng tuần để khỏi phải ngập ngừng trong tình yêu.
Mong nhận thư Ly.
Thân mến,
Thạch ”
Lớp học của những ngày đầu mùa Hạ mang một vẻ buồn buồn tiếc nhớ. Buổi chiều Ly vào lớp sớm nhưng Phượng và Thúy lại còn đến sớm hơn cả Ly. Hai đứa đứng dựa vai nhau bên lan can nhìn xuống sân trường. Áo Phượng màu ngà sữa và jupe của Ly, vẫn không dài ngang đầu gối được. Khi đi ngang phòng Tổng giám thị, nàng liếc vào và thấy Cha nhìn ra, đôi mắt không có vẻ gì là nhăn nhó cả, Ly đến bên Phượng, thở ra:
- Hôm nay Cha hiền quá Phượng ạ.
Phượng hỏi Ly:
- Có chuyện gì vậy ?
- Mặc áo màu không sợ bị phạt hả ?
Phượng cười cười:
- Gần nghỉ hè rồi, Cha dễ dãi chút mà.
Ly nói:
- Tao vừa đi ngang phòng Tổng giám thị, Cha nhìn ra thấy tao mặc jupe ngắn mà Cha không gọi lại.
Thúy đang bóc vỏ quít ném xuống sân trường, cười buồn:
- Sang năm mình hết học rồi, Cha thông cảm học trò lớn nhất trường chắc cũng không nỡ gắt gao lắm.
Phượng rên:
- Hè buồn quá mi ạ. Tao muốn thời gian này kéo dài thêm ra
Thúy nheo mắt:
- Buồn nhất là phải xa ông thầy của chúng mình, phải không Ái Ly ?
Ly cắn nhẹ đôi môi. Có thật thế không ? Bức thư ông Thạch viết cho nàng còn nằm trong cặp. Ly không muốn cho Phượng, cho Thúy, cho Cầm biết, nàng sợ chúng nó đồn ầm lên thì khổ. Ly không ngờ ông Thạch yêu Ly, và không ngờ ông lại viết thư cho Ly nữa. Mấy hôm nay Ly bị băn khoăn vì bức thư ấy không ít. Nàng không muốn trả lời Thạch, vì Ly không biết viết gì cả. Ly có Huy trong tình yêu rồi nên Thạch thua cuộc trong tình cảm của Ly mặc dù Ly cũng có cảm tình với Thạch đôi chút. Cái cảm tình này không phải là tình yêu. Ly nghĩ thế. Ly không yêu Thạch mà nàng chỉ mến Thạch thôi.
Thúy hỏi đến lần thứ hai mà mắt Ly vẫn nhìn lơ đãng xuống sân trường không trả lời Thúy. Thúy hét vào tai Ly:
- Mi nhớ ai mà ngẩn ngơ thế kia hở Ly ? Nhớ ông thầy du đãng hở ? hai giờ sau là giờ chàng rồi đấy.
Ly hơi giật mình. Hai giờ sau là giờ của Thạch rồi. Ly sẽ phải nói gì với Thạch đây. Sẽ trả lời sao về bức thư tỏ tình của ông đã viết cho nàng nhỉ. Thôi, Ly sẽ chẳng nói gì cả. Ly sẽ im lặng và vẫn cười đùa với ông, vẫn giả vờ ngây thơ như chưa đọc thư ông. Như thế Thạch sẽ hiểu, rồi một ngày nào đó Ly sẽ bắt Huy nói thật với ông Thạch về tình yêu của hai người, Ly mong Thạch sẽ không trách giận gì Ly hết. Với ý nghĩ ấy, Ly thấy lòng bình thản lại đôi chút. Nàng bảo Thúy:
- Mi chỉ giỏi gán ép cho ta. Còn mi thì sao ?
Thúy cười:
- Tao cũng thế
Phượng đập vai Thúy rên lên:
- Mi mới làm ta tủi, Thúy ơi, ta …ta cũng như mi
Ly bật cười ròn rã. Ba đứa khoác vai nhau vào lớp học. Phượng cấu nhẹ vào tay Ly:
- Tên học trò si tình đã đến kia kìa Ly
Ly nhìn sang dãy nam sinh. Phi ngồi âm thầm trong lớp học, thấy Ly vào mặt Phi tươi lên. Ly đi ngang mặt Phi, mỉm cười với tên con trai thật dịu dàng. Phượng liếc Ly và rít giọng:
- Con bé này lẳng lơ quá sức. Đã không chịu nó thì thôi lại còn cứ tống tình với nó khiến “thằng bé” lên ruột mặt mũi ngẩn ngơ đến tội nghiệp.
Thúy cũng chì chiết Ly:
- Nó muốn thằng bé, ông Thạch và cái tên Huy của nó phải đấu dao găm với nhau mới vừa lòng. Trông con bé hiền mà đáo để chứ chẳng chơi đâu.
Ly hất vai Phượng, nhăn mặt với Thúy:
- Chúng mày chỉ nghĩ oan cho tao. Tao chỉ yêu có mỗi mình Huy thôi. Còn ông Thạch hay “thằng bé” học trò ấy ta thương hại một tí ấy mà. Sắp xa nhau rồi, mất mát gì một nụ cười mà không nỡ cười với nó hở Phượng.
Phượng chớp mắt, gật đầu:
- Có lý, mày ngoan hơn tao tưởng.
Ly cười:
- Tao ngoan từ khuya rồi ấy chứ.
- Thảo nào Phi nó mê mày.
Thúy chêm:
- Thảo nào ông Thạch nắm đầu mày lên bảng hàng tuần cũng phải.
Ly dơ hai tay lên:
- Thôi, cho “em” xin các chị. Ông Thạch là của …..chùa. Đứa nào cũng mê, cũng “iêu” được cả. Tụi mi đừng gán ép cho một mình tao, khổ thân tao lắm.
Lớp học đã bắt đầu đông, Ly nhìn thấy một vài chiếc áo màu trong đám áo trắng. Thật là kỳ, con gái là chúa bướng, chúa ngang ngược lỳ lợm. một tuần ít nhất Cha Giám Học cũng kiếm được vài cô phạm kỷ luật về ăn mặc, vài cô đi học không đúng giờ và vài cô ăn quà trong lớp học. một tuần ít nhất Ly cũng mặc chiếc váy ngắn hai lần, lén lén lút lút khi đi ngang phòng Cha. Thế mà không chừa. Vẫn cứ phạm kỷ luật đều đều, vẫn cứ bị gởi giấy về tận nhà, nhỏ Ngân giữ được cứ dọa Ly mách Ba. Ly phải hối lộ bao nhiêu là kẹo cho Ngân cộng thêm lời ngon ngọt của Huy, Ngân mới chịu xé giấy cho Ly yên lòng.
Huy bảo Ly vừa tinh quái vừa lười biếng, đã thế lại thêm tật bướng bỉnh nữa. Vậy mà sao Huy lại yêu Ly mới là kỳ. Yêu mê muội đi ấy chứ. Còn Ly thì khám phá ra Ly có nhiều người yêu Ly chứ không phải mình Huy, nhiều người theo Ly, muốn làm quen với Ly. Chẳng biết Huy có nhận thấy điều đó không, nhưng mà Huy có cái tật ghen ngầm làm Ly bực bội không ít.
Chuông vào học reo vang. Cũng âm thanh quen thuộc của mọi ngày đó mà sao Ly thấy nôn nao một nỗi buồn. Phượng bảo Ly:
- Còn một tuần nữa nghỉ hè. Tao buồn đến không thèm học hành gì cả
Ly chớp mắt:
- Tao sợ mình thi rớt quá. Nghĩ đến lúc mình bước chân và Đại Học mà lo lo.
- Mày định học gì, nếu đậu ?
Phượng hỏi, Ly lắc đầu:
- Chưa biết.
Phượng so vai:
- Thôi thì lấy chồng quách cho khỏi phải vất vả với sách vở. Mình “mệt” vì hắn quá nhiều rồi. Đủ chữ để đối đáp với chồng rồi, mày đồng ý không ?
Ly nghĩ đến Huy, có lẽ nên lấy chồng thật. Lấy chồng để giã từ sách vở cho xong. Học hoài thấy đầu óc mịt mờ thêm chẳng ích lợi gì. Lấy chồng lại biết thêm nhiều việc khác, thế mà khá. Ly gật đầu đồng ý với Phượng:
- Tao cũng nghĩ như thế, nhưng ít nhất cũng phải có người đi hỏi mình mới lấy được chứ.
Phượng nheo mắt:
- Mày có Huy rồi đó
- Huy có đi hỏi tao đâu.
- Thì giục hắn.
Ly tròn mắt:
- Giục bằng cách nào ?
Phượng nhún vai:
- Thì nói là em chán học muốn lấy chồng. Anh có cưới ngay đi không
em yêu người khác ráng chịu.
Ly cười rúc lên:
- Mày xúi dại tao nếu anh chàng trả lời bừa là em muốn yêu ai thi cứ yêu, anh xin đầu hàng cái tính bốc đồng của em, thì chết tao.
Phượng hỏi:
- Bộ mày sợ à ?
- Sợ gì ?
- Sợ hắn đầu hàng thật ?
Ly gật đầu:
- Ừ ! Tình yêu mà Phượng. Tình yêu khó kiếm lắm. Phượng im lặng khi giáo sư bước vào. Hai giờ đầu là môn Việt Văn. Cuối năm hết bài ông thầy ngồi đọc sách cho học trò rủ rỉ nói chuyện. Nỗi buồn phảng phất trên khuôn mặt thường ngày hay phá phách của đám học trò. Ly nhìn lơ đãng ra cửa sổ. Cây phượng sân trường đã trổ bông đỏ rực, năm nay nếu phượng trổ nhiều hoa, học trò sẽ đậu nhiều, sẽ bỏ trường mà đi thật đông. Ly nghe tiếc nuối ập đến. Nàng không muốn Hè đến. Không muốn xa bạn bè. Ở đây có phá phách đùa nghịch, ở đây có những lần trêu phá giáo sư. Ở đây có những đứa chuyên môn đặt “biệt hiệu” cho các thầy. Có đứa chuyên làm giám khảo tuyển lựa sắc đẹp. Có đứa rắn mắt cãi thầy như gió. Nhưng mà dễ thương lắm. Ly thương những buổi ra chơi, Ly với Phượng thường vào khu nhà nguyện ngồi sau thềm, bên cạnh những cụm hoa cẩm chướng thủ thỉ tâm sự. Những lần hai đứa vào quì gối trong nhà thờ để chờ Thúy xưng tội.
- Thưa cha, hôm qua con đi chơi với người yêu, anh ấy đã hôn con. Thưa cha, hôm nay con hỗn với giáo sư dạy Sử Địa của con. Vì giáo sư quá lùn nên con đã treo cái khăn lau bảng lên thật cao để ông ta không với tới được. Ông giận dữ la hét vang cả lớp và bắt tìm cho được thủ phạm cái vụ nghịch phá này. Thưa cha, con đã phạm tội nói dối với Cha Giám Học khi ông hỏi con tại sao đi học trễ còn không không chịu xin lỗi – Con nói tại vì kẹt xe, nhưng thật sự thì tại con dùng dằng với người yêu trước cửa trường chưa chịu vào. Thưa cha, thưa cha ….
Phượng đã phản đối Thúy nhiều lần về cái vụ xưng tội đó. Cái gì mà đi chơi với người yêu cũng xưng tội. Thúy lườm Phượng:
- Tao ngoan đạo chứ đâu có như mày, giờ đọc kinh là ngồi xem tiểu thuyết.
Phượng cười chỉ Ly:
- Giờ đọc kinh con Ly nó ngủ gật thì sao ?
- Tại nó không có đạo.
Phượng hết đường cãi Thúy nên làm thinh.
Thế đó, những ngày Trung Học thật vui tươi. Ly không thể không tiếc nuối.
hai giờ đầu rồi cũng qua đi. Quyển vở được gấp lại một cách thờ ơ vì quyển vở không có một chữ nào trong suốt giờ học. Thúy đã cặp tay Cầm với Hà ra ngoài, Phượng rủ Ly:
- Xuống sân không ?
Ly lắc đầu:
- Thôi, tao làm biếng lắm.
Phượng nheo mắt:
- Chứ không phải ngại cái Jupe ngắn mi làm đề tài cho Giám Thị xỉ vả à ?
Ly cong môi:
- Sức mấy mà sợ.
- Hay tại muốn ngồi đây cho Phi nó chiêm ngưỡng. Ly liếc mắt sang dãy bàn con trai. Chỗ ngồi của Phi trống. Hắn trốn hai giờ sau rồi. Phượng nói thế. Ly thấy một chút bâng khuâng. Phượng cười:
- Thằng bé không ưa ông Thạch mi ạ.
Ly hỏi:
- Sao lạ vậy ?
- Tại nó ghen với ông Thạch
Ly kêu lên:
- Cái gì mà ghen ?
Phượng nheo mắt:
- Ông Thạch để ý mày, nó ghen chứ sao ?
Ly nhăn mặt la Phượng:
- Chỉ nói bậy.
Phượng cười ròn tan rồi bỏ Ly, chạy theo Thúy, Cầm ra khỏi lớp. Ly nhìn theo Phượng thở dài.
Phượng, Thúy, Cầm về lớp học. Ba đứa đi đằng sau lưng Thạch, trên tay mỗi đứa đều có món ăn hấp dẫn đến chảy cả nước miếng người nhìn. Thạch chưa kịp bước chân lên bục gỗ thì Phượng đã nhanh chân vượt qua mặt ông, rồi đến Thúy, đến Cầm. Thạch nhìn ba cô học trò bằng đôi mắt nghiêm khắc. Mặt Phượng vẫn tỉnh bơ bơ. Nó bảo Ly:
- Bước ra ngay cho ngồi trong.
Ly dẫy lên:
- Mày ngồi ngoài đi. Tao mặc váy ngắn
Phượng kéo tay Ly ra ngoài:
- Đừng có õng ẹo cô nương. Ông Thạch đang chiếu tướng gói me trên tay tao kìa. Có ra không thì bảo.
Ly phải đứng dậy cho Phượng leo gọn vào giữa Ly và Quỳnh. Ly rên:
- Giám Thị mà buồn tình vào lớp này thì tao chỉ có nước chép phạt
Phượng nhe răng cười:
- Yên trí, nếu ông ấy bắt phạt thì mày sẽ có rất nhiều đồng minh. Nhìn lên trên xem. Áo màu và váy ngắn cũng khác nhiều đấy chứ.
Ly so vai:
- Mong rằng không có gì xảy ra những ngày cuối niên học này.
Thạch bắt đầu giở sổ gọi tên trả bài. Mấy tên con trai phản đối ngay:
- Hè rồi thầy ơi, hết bài rồi.
- Học không vô nữa thầy. Mấy ngày hôm nay dưỡng sức để tiếp tục học bài thi mà thầy.
Đám con gái cũng rên:
- Thầy kiểm soát quá làm em sợ
- Học nhiều mụ người lắm thầy
- Thầy cho ngồi chơi tâm sự đi thầy.
- Thầy kể chuyện đi. Hôm nay là hai giờ cuối của thầy. Thạch lặng lẽ gấp sổ lại. Giọng Thạch trầm xuống:
- Các cô các cậu nhớ cho năm nay là năm thi đấy nhé .
- Con biết rồi mà thầy.
Một giọng con trai cất lên. Thạch thản nhiên nhìn một vòng lớp học. Mắt Thạch dừng lại ở mắt Ly. Và mắt Ly vẫn tinh nghịch như ngày đầu, không có một chút gì thay đổi trên khuôn mặt ấy cả. Thạch dời bàn, chàng đi xuống cuối lớp. Chàng đứng bên cạnh Ly và nhìn Phượng, hỏi:
- Túi me chua cất đâu rồi?
Phượng nói:
- Con để dưới hộc bàn ấy thầy , sợ thầy la.
Ly cười nói thêm:
- Thầy cho phép học trò gấp sách vở ngồi chơi hôm nay đi. Tuần
sau nghỉ hè rồi hết còn được gặp nhau nữa.
Thạch mỉm cười thật nhẹ:
- Các cô cũng biết buồn rồi sao ?
Ly chớp mắt:
- Thưa thầy biết rồi ạ.
Thạch chợt nhìn Ly đăm đăm:
- Cô Ly, cô hứa với tôi là cô sẽ đậu năm nay không?
Ly cắn nhẹ đôi môi. Nàng tránh ánh mặt Thạch, nói nhỏ:
- Thưa thầy, “con” không hứa được thầy ạ.
Thạch hỏi:
- Sao thế ? Cô không muốn lên Đại Học à ?
Ly cười buồn:
- Muốn chứ thầy, nhưng hứa thì “con” không dám. Sợ không đậu
thầy lại buồn.
Thạch nói to, cho mọi người cùng nghe:
- Tôi có dạy hè ở đây. Tôi khuyên các cô, cậu nên đi học hè thêm về môn Toán nếu cảm thấy mình còn yếu.
Lớp học xôn xao bàn tán vấn đề đi học hè ở trường. Phượng nói với Thạch:
- Thầy tạm quên sự học đi thầy. Thầy cho phép học trò vừa thầm thì nói chuyện vừa ăn quà cho vui nghe thầy.
Thạch nhìn Phượng mỉm cười không nói, nhưng Ly biết là Thạch đã “chịu” cái đề nghị ấy của Phượng rồi. Mấy cô ở bàn trên chợt kêu lên:
- Thầy lên đây cho tụi em hỏi thầy vài câu. Thầy thiên vị, cứ đứng bên bàn Ái Ly hoài có người đòi “kiện” đấy.
Ly hơi ngượng trong lúc Thạch rời bàn Ly để lên bàn trên. Phượng bấm tay Ly:
- Sao hôm nay “anh ấy” dễ thương quá không biết
Ly so vai:
- Tại giờ cuối của “anh ấy” mà
Phượng chợt nhìn Ly thắc mắc:
- Mà này Ly, mày với “anh thầy” có gì với nhau không thế ?
Ly đỏ mặt:
- Nói bậy nữa. Có gì là ….có gì chứ ?
Phượng nhíu mắt:
- Tao nhận thấy ông Thạch nhìn mi là lạ. Cả mi nữa, mi có vẻ bối rối.
Ly cắn nhẹ đôi môi – vô lý – mình thật bình tĩnh kia mà. Trước mặt Thạch mình vẫn là con bé học trò lười biếng và tinh nghịch. Không có gì thay đổi cả. Giữa Ly và Thạch chỉ là thầy trò. Ly sẽ quên đi bức thư trong cặp để nhìn Thạch bằng đôi mắt ngây thơ. Không có gì cả. Và, nàng cũng sẽ không nói gì với Thạch cả. Tuần sau nghỉ hè rồi. Ly đâu còn gặp lại Thạch nữa. Dù muốn dù không Ly cũng đã xa Thạch vô cùng. Ly thấy bâng khuâng trong ý nghĩ ấy. Thạch đang đứng trên bảng đen. Khuôn mặt nghiêm trang và đạo mạo như bao nhiêu giờ của Thạch đã trôi qua. Và Ly đã nhìn Thạch để thấy ánh mắt chàng dò hỏi thiết tha. Lòng Ly rụng buồn trong cái nhìn ấy. Ly nghĩ nếu chưa có Huy, chắc Ly sẽ yêu Thạch. Hẳn thế, vì Thạch đẹp, Thạch quyến rũ và được nhiều người yêu chàng. Vậy mà Ly thì không ! Chỉ vì có Huy. Nghĩ đến Huy, Ly lại thấy buồn buồn. Lại cả tuần rồi Ly không gặp chàng, lâu rồi hai đứa không đi chơi với nhau. Ly không hiểu lý do tại sao. Gần như là Huy muốn tránh mặt nàng sao đó. Ly có hỏi Ngân:
- Ngân biết tại sao Huy không đến không ?
Ngân lắc đầu:
- Anh ấy như ma. Đi lúc nào, đến lúc nào ai mà biết được và Ly đành chịu thua trong nỗi nhớ mong, nỗi chờ ray rứt.
- Tan học rồi!
Tiếng la ồn ào của dãy con trai chợt vang lên cùng lúc với tiếng chuông reo quen thuộc. Đám con gái lại bày đồ nghề trang điểm ra để biến lớp học thành Mỹ Viện sắc đẹp trong hai phút. Con trai leo cả lên bàn mà đi. Có tên tinh nghịch ghé mặt vào gương soi của một cô nào đó đang kẻ thêm chì lên mắt. Đường chì lệch đi một bên kèm theo tiếng la hét chát chúa:
- Hư “mắt” tôi mất rồi, thầy ơi, có đứa nào trêu em nè thầy. Tiếng cười rúc lên không che đậy kìm hãm.
Thạch vẫn chưa rời lớp học. Chàng ngồi yên sau bàn nhìn đám học trò lần lượt ra khỏi lớp. Nhiều cô còn lân la ngồi lại lớp chải tóc để được nhìn thầy lần cuối. Ly nói với Phượng:
- Mày yêu cầu mấy “em” bàn trên tha thầy đi cho tao lên nói riêng với chàng vài câu đi.
Phượng hỏi Ly:
- Mày nói thật không ?
- Thật
Phượng cười:
- Cần gì phải yêu cầu mấy em. Yêu cầu ngay chàng coi bộ hay hơn.
Ly nháy mắt:
- Thì mày yêu cầu dùm đi.
Phượng đứng ngay dậy:
- Tao nói nghe.
- Ừ
- Thưa thầy !
Phượng kêu lên. Mấy cô quay phắt xuống nhìn Phượng, cả Thạch cũng thế, chàng đang sửa soạn ra về. Phượng thản nhiên nói:
- Xin thầy ngồi lại vài phút cho Ái Ly lên phỏng vấn thầy vài câu.
Mặt Thạch trầm xuống. Chàng nhìn Ly ánh mắt như trách móc. Ly mỉm cười thật tươi với Thạch. Thạch nói:
- Cô Ái Ly muốn hỏi gì tôi cứ hỏi.
Giọng Thạch có vẻ nghiêm trang và đạo mạo. Ly mím môi, nàng thản nhiên đi lên bảng, đứng trước mặt Thạch, Ly nói nhỏ, vừa đủ cho Thạch nghe:
- Thưa thầy, Ly đã đọc xong thư thầy
Mặt Thạch dịu lại, chàng hỏi Ái Ly:
- Và Ly sẽ trả lời tôi chứ ?
Ly chớp nhẹ ánh mắt:
- Ly không trả lời thư thầy đâu
- Sao thế, Ái Ly ?
Thạch nói nhỏ, buồn buồn. Ly mỉm cười thật trẻ con:
- Vì Ly đã quên mất những gì thầy viết rồi thầy ạ. Xin thầy vẫn cứ xem Ly bé nhỏ như một cô học trò lười biếng của thầy để Ly còn được gọi tên thầy một cách hồn nhiên với bạn bè của Ly. Mong thầy hiểu cho Ly và đừng giận Ly. Cám ơn thầy.
Thạch lặng người đi một chút. Chàng không nói được một lời nào trong lúc Ly nhìn xuống lớp, cười với Phượng rồi lại nói với Thạch:
- “Con” xin hứa với thầy là sẽ đậu năm nay để khỏi phụ lòng thầy đã “quay” con gần nửa năm học. Và, nhờ thế con đã khá nhiều về môn Toán của thầy, hy vọng kỳ thi này con sẽ được 18 trên 20 điểm về môn Toán. Và con sẽ rủ Phượng cùng các bạn đi học Hè thầy
Rồi Ly bỏ xuống lớp, nàng nghe có một vài tiếng thầm thì nhắc đến tên nàng với tên Thạch, nhưng Ly vẫn thản nhiên làm như không để ý đến.
Ly nắm tay Phượng ra khỏi rồi mà Thạch vẫn chưa rời lớp. Ly nghe lòng buồn thật buồn. Không làm sao diễn tả nổi nỗi buồn của Ly trong hoàn cảnh này. Nàng vội nhớ đến Huy để đánh tan đi nỗi buồn ấy, nhưng mà vẫn bâng khuâng nhìn bước chân mình lặng lẽ giữa cổng trường vắng. Phượng ra đến cổng là tách rời Ly để đi lối khác. Ly đứng ngẩn ngơ thấy như mình quá lạc lõng. Ly nghe một tiếng gọi nhẹ nhàng:
- Ái Ly
Ly nhìn lên, Phi đứng trước mặt Ly, nhỏ nhẹ:
- Lên đây Phi đưa về. Hôm nay không ai đến đón Ly à
Ly lắc đầu, nụ cười đậu trên môi nàng:
- Thôi, để Ly về xe.
Phi thoáng nét buồn:
- Cho phép Phi đưa Ly về một lần đi Ly. Chúng mình chỉ còn một tuần nữa là nghỉ hè rồi. Sao Ly khó khăn thế ?
Ly cắn nhẹ đôi môi. Lại một người nữa trách hờn Ly. Ly khó khăn thế ! Cái gì mà khó khăn, tại Ly không muốn mình bị ràng buộc và quá khứ nhiều tình cảm khác. 1 mình Huy cũng đủ làm Ly khổ sở. Chỉ những giận hờn cũng đủ làm Ly héo cả tim.
Phi vẫn đứng sững nhìn Ly chờ đợi. Ly nói:
- Nhà Ly xa lắm
- Biết rồi.
Phi nói. Ly hỏi nhỏ:
- Biết nhà Ly thật à ?
- Ừ !
- Giỏi vậy ?
- Tại chiều nào cũng đi theo sau xe ông cụ. Hồi này bác không đón Ly nữa à ?
Ly lắc đầu:
- Tại Ly đề nghị Ông cụ cho Ly đi một mình thong thả
Phi cười nhẹ:
- Chứ không phải Ly tránh đi xe bác để chờ người ta tới đón.
Ly nhìn Phi làm bộ ngạc nhiên:
- Người ta nào thế Phi ?
Phi nhún vai:
- Phi biết hết rồi. Ly ác lắm, Ly ạ.
Ly chớp mắt:
- Sao lại ác. Ly hiền khô mà
- Tại Ly, tại Ly mà nhiều người đau khổ.
Ly mím môi:
- Không phải tại Ly. Tại mọi người đấy chứ. Ly đâu có muốn làm ai đau khổ. Vả lại, Ly chỉ là Ly, Ly không thể chia Ly thành nhiều người được. Ít ra Phi cũng phải hiểu điều đó để đừng trách giận Ly chứ. Chúng mình không thể xem nhau là bạn được hay sao ?
Phi im lặng. Một thứ im lặng làm nhẹ lòng Ly vì Ly nhìn thấy mắt Phi sáng, khuôn mặt thảnh thơi. Một lát Phi giục Ly:
- Cho phép Phi đưa Ly về nhà.
Ly mỉm cười:
- Thì về
Ly ngồi gọn sau xe Phi. Phi chở Ly đi chậm, thong thả qua các con đường quen thuộc đưa về nhà Ly. Tóc Ly bay vương nhẹ lên cổ Phi nhột nhạt. Ly không nói gì với tên bạn học trò nữa. Cả Phi cũng thế. Hai người im lặng như nhau.
Phi dừng xe sát ngay nhà Ly. Ly nhảy xuống khỏi xe Phi nói nhỏ:
- Cám ơn Phi nhé.
Phi chớp mắt:
- Cám ơn Ly thì có.
Ly tròn mắt:
- Sao lại cám ơn Ly ?
- Tại Ly đã cho phép Phi đưa Ly về.
Ly mỉm cười:
- Phi làm như Ly quan trọng dữ. Thôi Phi về đi, Phi vẫn còn đứng lại nhìn Ly, đôi mắt ngập ngừng. Nhưng Ly đã bỏ Phi chạy nhanh vào nhà để mặc Phi ngẩn ngơ nhìn theo không chớp mắt.
Ly không nhìn thấy Huy đứng trên ban công vì đầu óc Ly đang quay cuồng. Hết chuyện Thạch rồi đến chuyện Phi. Ly chỉ muốn bỏ quên tất cả để vùi mặt vào gối ngủ mê mệt mà thôi.
Ly vào phòng khép kín cửa lại, nàng quăng bừa sách vở lên bàn rồi vào phòng tắm. Một lát Ly trở ra tóc sủng nước. Ly mặc áo choàng ngắn ngang đầu gối ngồi hong tóc trước cửa phòng. Có tiếng bước chân mạnh bạo gõ lên nền đá hoa khô cứng. Ly ngước nhìn lên. Huy hiện ra trước mắt Ly với nụ cười tinh quái trên khuôn mặt chàng. Ly thấy cơn giận ứ lên cổ. Nàng mím môi lại, không thèm nhìn Huy. Huy nhìn xuống chân nàng, Huy trêu Ly:
- Gớm, người ta tình tứ thế. Đưa nàng về đến cửa rồi mà chàng vẫn còn dùng dằng chưa muốn bước đi.
Ly vẫn im lặng, mặc kệ cho “hắn” muốn nói gì thì nói. Muốn trêu gì thì trêu, Ly mà trả lời Huy bây giờ là hết giận được anh chàng ngay. Thấy Ly im lặng, Huy được thể trêu tiếp:
- Dạo này người ta có nhiều người đưa đón quá nên người ta tỉnh bơ tôi đi. Thấy tôi đứng chờ trên ban công mà mặt người ta lặng lẽ như không biết.
Ly bĩu môi. Nàng tắt quạt đứng dậy. Huy lẽo đẽo theo Ly. Ly bước hẳn ra ngoài, thấy nhỏ Ngân ngồi xem sách trong salon mà miệng thì cười cười. Ly ngồi xuống cạnh Ngân:
- Đọc truyện gì thế ?
Ngân gấp sách lại, không trả lời Ly mà hỏi:
- Ai đưa chị về vậy ?
Ly liếc mắt thấy Huy ngồi đối diện nàng, Ly nói:
- Bồ tao.
Ngân nheo mắt:
- Em biết là bồ rồi. Nhưng tên gì ?
Ly nhăn mặt:
- Mày quyền gì mà chất vấn tao kỹ thế ?
Ngân nháy mắt với Huy, nói:
- Em hỏi dùm anh Huy chứ bộ
Ly lườm Huy thật dài, nói với Ngân:
- Tao giận “ông” Huy rồi, mày đừng nhắc đến tên ông ấy nữa.
Ngân kêu lên:
- Lạ nhỉ ! Chị giận anh Huy từ bao giờ thế.
Ly chớp mắt:
- Từ lúc ông ấy biệt tăm không ghé trường đón tao
Ngân thở dài nhẹ:
- Em cứ nghĩ là anh Huy đón hụt chị mấy lần.
Ly cắn môi:
- Cái gì mà đón hụt tao.
Ngân cười ròn rã:
- Chứ sao. Anh ấy luôn luôn đến trễ hơn mọi người.
Ly mắng Ngân:
- Đừng có xạo đi nhỏ. Ai nói với mày thế ?
- Anh Huy.
- Mày tin lời anh Huy à ?
- Tin chứ.
Ly dí tay lên trán Ngân:
- Cái mặc mày đồng lõa với “ông ấy” để nói dối tao, ai mà không biết
Ngân ngồi bật dậy la chói lối:
- Chị đừng có giận cá chém thớt nhé. Không phải hôm nọ anh Huy đến trường thấy chị đứng nói chuyện với ông thầy trước cửa nên anh ấy bỏ về đó sao. Không phải là chiều nay anh ấy cũng đến đón chị nhưng lại bị cái anh chàng nào đó cản mũi đưa chị về nên anh Huy về đây than với em đó. Mà sự thật là thế. Lúc nãy em với anh Huy đứng ở ban công nhìn chị với anh chàng cười tình với nhau, vùng vằng mãi không muốn dứt còn gì. Chị ghê gớm lắm. Gian lắm. Chuyến này em phải xui anh Huy giận chị cho bỏ ghét.
Ly ngẩn người nghe Ngân nói. Ngân bỏ đi rồi mà Ly vẫn còn ngồi im trong ghế, không nhúc nhích. Không biết là Ngân nói thật hay nói đùa. Không biết có thật Huy đã đến trường đón Ly không ?
Ly nhìn Huy, anh chàng thản nhiên ngồi hút thuốc lá thả khói bay mịt mù. Ly thấy giận Huy ứa gan, nàng nói:
- Trông thật dễ ghét.
Huy hỏi Ly:
- Cái gì dễ ghét. Bộ bàn ghế hay cái quạt trần kia
Ly rút hai chân lên ghế, vớ quyển truyện Ngân bỏ lại trên bàn che ngang mặt. Huy gật gù:
- Ừ ! Mà trông dễ ghét thật
Ly quăng quyển sách lên bàn, hỏi Huy sẵn giọng:
- Anh nói ai dễ ghét ?
Huy cười:
- Quyển sách của nhỏ Ngân trông dễ ghét
- Thật là vô duyên.
Huy vẫn thản nhiên:
- Ừ ! Lại còn vô duyên nữa Ly cáu quá, nhìn cái mặt trâng tráo của Huy sao mà bực mình đến thế, Ly dậm chân xuống đất:
- Anh đừng có chọc tức tôi.
Huy thản nhiên nhìn Ly:
- Anh có chọc tức “tôi” bao giờ đâu ?
- Còn chối nữa hả ?
- Đâu có chối.
Ly hét lên:
- Anh không biết xấu hổ gì cả. Chọc tức người ta rồi còn chối leo lẻo.
Huy bật cười. Chàng đứng dậy đi lại bên Ly, ngồi xuống:
- Anh xin lỗi.
Ly vùng vằng:
- Khỏi cần xin lỗi.
Huy kéo tai Ly:
- Em quá trời nghe không. Anh chưa kịp hỏi tội em, em đã dở mặt giận anh trước rồi.
Ly hỏi Huy:
- Em làm gì mà anh đòi hỏi tội?
- Em bê bối.
- Thế nào là bê bối?
- Em không còn yêu anh nữa.
Ly bĩu môi:
- Anh hết yêu em thì có. Hơn tuần nay anh bỏ em biệt ở đâu mà không thèm tin tức gì cho em hết. Chiều nào em cũng đợi anh, tối nào cũng mong anh, buồn tím cả người.
Huy cắn nhẹ bàn tay Ly nói nhỏ ;
- Hơn tuần nay anh bận một vài công chuyện. Tuy vậy, không phải là anh không nghĩ đến em. Trái lại nữa là khác. Anh đã nghĩ đến em rất nhiều.
Ly chớp nhẹ ánh mắt:
- Nghĩ bằng cách nào?
- Bằng cách hỏi thăm tin tức của em.
Ly ngẩn người:
- Sao lại hỏi thăm tin tức. Anh đến gặp em lúc nào mà chả được
Huy cười:
- Anh đến lúc em đi học.
- Để làm gì ?
- Để nghe Ngân kể chuyện với ông thầy dạy Toán.
Ly chợt buồn, nàng nói khẽ:
- Chuyện ông Thạch hả anh ?
- Ừ ! Ông Thạch viết thư tỏ tình rồi à ?
Ly gật đầu. Nàng hỏi Huy:
- Em đưa thư anh đọc nhé
Huy lắc đầu:
- Anh không đọc đâu.
Ly dựa vào thành ghế. Nàng nghĩ đến Thạch với một chút bồi hồi lẫn ray rứt.
- Em không trả lời gì ông Thạch cả anh ạ. Em để anh nói
Huy kêu lên:
- Sao lại anh. Ông ấy có “tỏ tình” với anh đâu
Ly nhăn mặt:
- Anh đừng đùa. Em đã bị bứt rứt không ít vì những chuyện khó xử xảy ra dồn dập với em mấy hôm nay. Anh đã không thương em, chia sẻ với em thì thôi anh lại còn đùa phá em nữa.
Huy vuốt nhẹ má Ly:
- Kể cho anh nghe đi. Chuyện gì làm em khó xử. Điều gì làm em bứt rứt. Bé con, anh đang ngồi nghiêm trang trước mặt em đây. Nói đi nào, nói cho anh nghe xong rồi quên hết, bỏ hết. Không nhớ gì cả ngoài tình yêu nồng thắm của chúng mình, nhé em.
Ly dựa đầu lên vai Huy, nàng nói cho Huy nghe về bức thư của Thạch viết cho nàng, về buổi chiều cuối tuần nàng hẹn hò với Thạch. Ly nói cho Huy nghe về tình yêu của Phi, tên con trai học cùng lớp mà Ly xem như bạn. Ly nói cho Huy nghe hai giờ học cuối chiều nay nàng đã nói với Thạch, rồi khi Thạch buồn Ly thấy bâng khuâng sao đó.
Huy ngồi im như tượng đá. Lúc Ly ngừng nói, Huy hỏi:
- Em còn nói gì với anh nữa không ?
- Không, hết rồi.
Huy cười, chàng choàng tay lên vai Ly âu yếm:
- Anh cám ơn Ly, cám ơn tình yêu tuyệt vời của em dành cho anh. Anh có lỗi với em nhiều quá.
Ly ngẩn người nhìn Huy chăm chăm:
- Anh đã lăng nhăng với cô khác hả ?
Huy nheo mắt:
- Anh đâu dám thế
- Thế anh có lỗi gì với em ?
- Có lỗi đã thử em, đã dò xét em lâu nay.
Ly hỏi:
- Và anh đã đến trường đón em ?
- Có.
- Sao không đưa em về ?
Huy cười:
- Thì đã bảo anh dò xét em ai mà dại gì ló mặt cho em thấy
Ly rên lên:
- Anh hại em quá. Làm em tốn bao nhiêu là tiền xích lô mỗi buổi chiều
Huy cắn nhẹ ngón tay trỏ của Ly:
- Anh sẽ đền em.
- Bằng gì ?
- Những chiếc hôn thật kêu.
Ly kêu rú lên, nàng vùng khỏi tay Huy chạy thẳng xuống nhà. Ngân đang ăn vụng dưới bếp, miệng còn dính đầy mỡ. Huy trêu Ngân:
- A ! Thêm một chú mèo con.
Ngân hỏi:
- Đâu anh, mèo ở đâu thế ?
Huy chỉ tay lên trán Ngân:
- Đây này.
Ngân lườm Huy thật dài:
- Làm hòa được với chị Ly bây giờ trở mặt bắt nạt em đấy hở ?
Ly ôm cánh tay Huy kéo chàng ra cửa đứng. Ngân theo ra đứng cạnh Ly. Buổi chiều xuống thấp ở mặt đường.










Chương 3

Ly không còn điều gì để phiền trách Huy nữa cả, bởi vì bây giờ Ly nghỉ hè rồi. Mùa Hạ cũng là bắt đầu vào những ngày học thi vất vả với Ly. Phượng, Thúy, Hà, Cầm, Thục rủ nhau đi học lớp Toán, Lý, Hóa hè ở trường. Phượng đến rủ hai lần mà Ly không học. Con nhỏ la Ly:
- Mi hứa hẹn lăng nhăng thế đó hả ? Chó con nào hôm trước lên tận bàn giáo sư thủ thỉ với anh thầy “du đãng”hứa sẽ đi học hè mà bây giờ nuốt lời một cách ngon lành vậy ?
Ly phải năn nỉ Phượng:
- Tội nghiệp tao mà Phượng. Cho tao nghỉ xả hơi vài tháng với chứ ?
Phượng gắt:
- Chẳng thà mày đừng hứa.
- Tao hứa đùa ông Thạch.
- Tao đâu có đùa.
- Thì mày đi học đi .
Phượng gắt gỏng:
- Đi học không mày buồn lắm
Ly chớp mắt:
- Suốt cả năm đến trường rồi, mệt mỏi quá, tao muốn nghỉ hè lấy sức học thi.
Phượng bĩu môi:
- Chứ không phải bị tên Huy cột chân nên lấy cớ mệt mỏi.
Ly cười nhè nhẹ:
- Không phải đâu. Huy vô tội trong chuyện này.
Phượng trề môi lườm Ly đanh đá:
- Mày bênh hắn quá, chìu hắn quá mai mốt lấy nhau hắn nhốt mày vào lồng kính cho hết đi chơi Ly ạ.
Ly mỉm cười, Huy đâu đến nỗi thế. Huy đã hứa với Ly là hai đứa phải hết sức thông cảm nhau và tin yêu nhau thật nhiều rồi kia mà.
Phượng dõi Ly vùng vằng bỏ về. Ly đành tiễn Phượng mà không biết nói gì khác. Không đi học hè với Phượng không phải là Ly lười hay mệt mỏi gì, nhưng vì Ly muốn tránh Thạch, tránh Phi, dứt khoát hẳn với tình cảm mong manh của nàng với hai người ấy để khỏi phải bứt rứt với chính mình. Nàng vùi đầu vào sách vở để nhủ lòng phải quên đi tất cả. Chỉ còn Huy mà thôi.
Ly đã nói với Huy:
- Không học thêm Toán em cũng thấy tiếc tiếc, dù sao ông Thạch cũng dạy hay, giỏi và dễ hiểu hơn những ông thầy em đã học trước đây
Huy bảo Ly:
- Ăn thua ở lòng mình chứ Ly. Ly cứ đi học hè thì hơn, anh thấy học ở nhà không hiểu rõ bằng học ở trường.
Ly nhỏ nhẹ lắc đầu:
- Không phải là em không tin ở em, nhưng em sợ Ông Thạch không chịu nhìn em bằng đôi mắt của ông Thầy với học trò như trước nữa. Đó là một trong nhiều lý do mà Ly không muốn đến trường. Nhỏ Ngân cũng khuyên Ly học ở nhà:
- Chị đi đâu là đem rắc rối đến đó. Ở nhà học thi xong rồi lo lấy chồng cho yên chuyện.
Ly nghĩ rằng Ly chưa đủ tuổi để lấy chồng. Con gái có bao ngày ăn chơi đùa phá mà vội giam mình trong bổn phận khó khăn như thế chứ ?
Huy thường nói:
- Bao giờ em thật người lớn chúng mình sẽ cưới nhau.
Ly hỏi:
- Biết thế nào mới thực là người lớn hả anh ?
- Là bao giờ em chán rong chơi đùa phá vô tâm.
Ly cười buồn. Có một lúc nào đó thấy mình chợt lớn. Nhưng đâu có sung sướng gì với tuổi lớn mà mong mà chờ nhỉ ?
Chiều nay Ly nghỉ học bài vì suốt cả tuần không rời quyển sách trên tay, đầu Ly căng lên mỏi mệt, nhức nhối. Vừa uống hai vai thuốc, Ly tắm xong ra ban công ngồi.
Không nghĩ là chờ Huy vì Huy bảo “Anh tránh mặt cho Ly học”. Ly đồng ý với Huy điều đó. Vậy mà cứ 2-3 ngày Huy lại đến, chàng mang theo kẹo, bánh chất đầy bàn Ly nói:
- Để Ly ăn cho vui trong lúc học bài
Ly cười:
- Để con nhỏ Ngân ăn vụng thì có.
- Cho Ngân ăn chung với chứ.
- Ăn chung rồi lại nói chuyện chung mất cả thì giờ quý báu của em
Huy cười cười:
- Anh xúi nó đấy. Cho em học ít chứ kẻo mệt.
Ly dấu khuôn mặt cảm động sau lưng áo Huy mà thấy yêu chàng vô cùng.
Chiều nay Ngân đi chơi với bạn. Còn lại một mình Ly ở nhà. Nàng ngồi tựa cằm nhìn xuống đường. Nghĩ đến những ngày đã qua, những năm trung học ồn ào và có những thoáng buồn tiếc nào đó trong cùng tận tâm hồn nàng. Một chút gì làm bứt rứt lòng Ly. Có phải vì Ly không quên được những vui buồn của nàng không. Những thoáng buồn day dứt đó dâng tràn lên mắt, đọng thành những giọt bâng khuâng. Ly nghĩ thầm, một giọt cho Thạch và một giọt cho Phi nữa.
Ly nhắm mắt lại. Nàng không muốn nhớ gì nữa hết mà sao cứ nhớ mới lạ. Hôm nọ Ly hứa với Huy rồi. Ly quên tất cả để sống với những ngày tháng mới mẻ này, với tình yêu của Ly cho Huy và của Huy cho Ly mà thôi.
- Đừng Thạch. Đừng Phi, xin cho Ly được yên ổn tâm hồn
***
Những ngày hè trôi qua thật nhanh trong nỗi lo âu thi của Ly và bè bạn. Nhưng những ngày run rẩy trước tờ đề thi không đến với Ly một cách khủng khiếp như Ly hằng tưởng. Ngày cuối cùng rời khỏi phòng trở về với những niềm hy vọng nho nhỏ và nỗi vui thầm kín. Tương đối bài vở Ly làm đều khá trôi chảy, không vấp váp. Nhất là môn Toán Hình Học Không Gian. Chỉ là một đề thi tương tự bài toán mà ông Thạch đã từng giảng dạy ở trường. Ly mỉm cười thấy lòng êm ả. Con bé học trò lười môn Toán nhất lại trở thành cô học trò chăm ngoan nhất và giỏi của thầy Thạch. Lòng Ly dâng nhẹ một nỗi biết ơn người đàn ông ấy.
Chuyến xe buýt đưa Ly về ngang ngôi trường cũ. Không hiểu tại sao Ly lại xuống ở trạm xe này, đi bộ ngược lại, quãng đường ngắn để đến đứng ngẩn ngơ trước cửa trường. Những ngày Hè hình như bao giờ cũng mang một không khí khác thường. Ngôi trường vắng vẻ, cổng lớn đóng kín và cổng phụ khép hờ. Ly nhìn lên. Tháp chuông giáo đường cao vút. Quả chuông to nằm câm nín. Một hôm nào đó Ly cùng Phượng ngồi dưới bóng tháp chuông này mơ mộng chuyện lấy chồng, Phượng thèm mặc lễ phục trắng khoác tay người yêu vào quỳ trước bàn thờ Chúa. Một hôm nào khác nữa Ly đã đứng nhìn ngẩn ngơ cây Phượng Vĩ góc sân, tưởng tượng đến ngày hoa nở rộ trên cành thì Ly sẽ phải run rẩy vì thi cử. Hôm nay hoa đã nở rực trên cành, xác phượng úa chết đầy trên nền xi măng xám lạnh.
Ly nghe đâu đó còn vang tiếng cười của bạn bè, của chính mình. Tiếng la mắng mỏ khó tính của “lão” Giám Thị, tiếng giảng bài trầm ấm của thầy Thạch, tiếng đùa vui tếu nhộn của “băng” Ly. Ly bước đến sát cánh cửa, áp mặt vào giữa hai chấn song nhìn vào bên trong. Kia là lối thang lên lầu, khúc rẽ ngang có chỗ kín đáo cho bọn con trai núp hù cho bọn con gái giật mình. Kia là cửa phòng Ly học. Trong đó có hai dãy bàn dài, ở dãy bên có tên con trai mê Ly thường ngồi nhìn Ly đắm đuối. Phi. Phi bây giờ ra sao nhỉ ? Ly thấy hai mí mắt, hai vành tai, hai cánh mũi cùng lúc nóng lên và đôi môi run run nhè nhẹ.
Dù đậu, dù rớt, không còn dịp nào để Ly trở lại ngồi trong đó học hành. Dù có trở lại cũng không hoàn toàn còn là người xưa cảnh cũ. Vì rằng cảnh cũ đã đổi thay ngay từ lúc người xưa đã ra đi, mỗi người một lối.
- Buồn, Ly nhỉ ?
Tiếng nói êm ái vang lên cạnh Ly làm Ly giật mình quay lại. Thúy đứng cạnh nàng từ lúc nào. Ly mỉm cười với bạn, che dấu những xúc động đang dâng tràn trong mắt:
- Ở đâu hiện đến như ma như quỷ thế này ?
- Tao vừa ở trong nhà Nguyện ra.
- Làm gì trong đó ?
- Cầu Chúa cho tao niềm tin và may mắn trong kỳ thi này.
- Bài khá chứ ?
- Hy vọng bằng một nửa của mày vì nhìn mày tao cũng thấy kết quả tốt đẹp.
Ly lại mỉm cười mắng yêu bạn:
- Chỉ được cái hàm hồ.
Thúy đặt tay lên vai bạn:
- Sao không đi học hè với tụi tao ?
- Tại tao ngại quá.
- Mày ở nhà cũng phải.
Ly nhìn bạn ngạc nhiên. Thúy tiếp:
- Lớp Hè buồn lắm. Băng tụi mình thiếu 3-4 đứa, mà bọn kia cũng chẳng đủ mặt, lớp học ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế nào ấy.
Ly hỏi như người không hiểu:
- Vậy à ?
- Mày biết tin chưa ?
- Tin gì ?
- Phi đi lính rồi đó. Bỏ học, bỏ thi cạo gần trọc đầu vào trường chào thầy bạn rồi đi mất hút từ ngày lớp Hè mới mở.
Ly sửng sốt:
- Kỳ thế ?
Thúy buồn buồn:
- Nó viết thư cho tao, than thở đủ chuyện về mày.
- Tao làm gì Phi đâu ?
- Chính vì mày không làm gì Phi mới buồn mới khổ. Nó cho là mày nghĩ nó là con nít, chê không thèm để ý nên nó mới đi lính mong trở thành người lớn sớm hơn.
Ly lẩm bẩm:
- Điên thật.
Ly nhìn lên cao. Một khoảng trời xanh ngăn ngắt, vài đám mây trắng lang thang trong gió chiều lành lạnh. Ly rùng mình, Thúy nhắc:
- Ừ, điên thật. Như ông thầy Thạch của chúng mình
- Gì nữa vậy ?
- Tao vừa gặp ông ấy khi ở trường thi ra.
Ly nóng ruột:
- Sao ?
- Ông ấy đứng nói chuyện với mấy đứa lớp mình thi ở Trung Tâm ấy. Nghe tụi tao khoe là gặp bài tủ của thầy, ông ấy bảo: “Làm gì có tủ. Chính nhờ các cô chịu khó theo dõi kỹ nên làm được dễ dàng. Điều đó không có chi lạ.” Đứng nói chuyện một hồi tụi nó dần dần bỏ về, còn lại tao và con Phượng đang tính chào đi luôn thì ông Thạch hỏi con Phượng: “Các cô gặp Ly không nhỉ?”
Phượng trả lời:
- Không thầy. Từ hôm lấy Phiếu Báo Danh đến nay con không gặp, nhưng lát nữa con đến nhà nó chơi
Ngần ngừ một lát, ông Thạch đưa con Phượng cái bao thư nho nhỏ, bảo:
- Nhờ cô Phượng trao cô Ly hộ tôi
Tao nhìn ông Thạch thương hại:
- Sao thầy không đến nhà Ly chơi với Phượng ? Gia đình Ly tốt và dễ mà Thầy?
Ông Thạch cười buồn:
- Thôi, để Ly khỏi mất thì giờ tiếp khách. Sau này khi nào có dịp về Saigon tôi sẽ đến thăm tất cả các cô, nếu còn gặp.
Tao ngạc nhiên:
- Thầy đi đâu vậy ?
Ông Thạch đáp:
- Tôi đi dạy ở Vĩnh Long từ niên học tới.
- Nói xong ông chúc tụi tao và mày gặp nhiều may mắn rồi bỏ đi. Trông ông Thạch lúc đó tội nghiệp lắm Ly ơi.
Ly rùng mình lạnh toát cả người. một cái gì trống rỗng, một cái gì mất mát ập đến làm Ly thấy như trời nổi giông. Ly nắm chặt hai tay vào chấn song, đứng câm nín.
Thúy thì thầm:
- hai người đó cùng yêu mày nhưng họ thiếu may mắn. Anh chàng Huy đã giữ chặt mày rồi.
Ly chậm chạp:
- Tội cho tao. Tao có muốn thế đâu ?
Thúy đặt tay lên vai bạn:
- Mày đừng nên nghĩ ngợi làm gì. Con gái thì được người ta theo đuổi. Định luật của cuộc đời như thế mà. Họ chỉ là những tình nhân không chờ không đợi trong đời mình. Và mình cũng chẳng phải là hình ảnh còn mãi trong lòng họ suốt đời. Rồi một thời gian nào đó họ sẽ quên, phải quên … để sống…
Mắt Ly đỏ hoe:
- Đúng, tao cũng nên quên họ. Như chưa một lần biết, chưa một lần quen. Để thôi khỏi phải ân hận mãi là mình gây bất hạnh cho người khác.
Thúy giục:
- Thôi, về đi Ly. Về xem con Phượng đưa thư ông Thạch đến nhà mày chưa? Đọc xong rồi đốt đi.
Ly gật đầu, siết chặt tay Thúy:
- Về nhé.

***
Buổi tối trôi qua thật êm đềm. Ngọn đèn ở Balcon bị chết, chỉ còn lại ánh sáng của trăng non. Không gian dần dần im vắng, thỉnh thoảng mới có tiếng động cơ xe chạy lướt qua trước cửa nhà rồi tắt lịm. Huy ngồi tựa lưng vào tường, duỗi dài hai chân trên chiếu. Bên cạnh, Ly ngồi tựa đầu vào vai chàng, nhắm mắt như say ngủ. Tiếng Huy nhỏ nhẹ:
- Vậy là Thạch đã đi xa ?
- Dạ
- Ông ấy có trách gì anh không ?
Đầu Ly lay động trên vai chàng:
- Không, anh. Ông ấy chỉ viết vắn tắt mấy dòng báo tin được mời đi dạy ở Vĩnh Long sau kỳ Hè này. Ông ấy chúc em thi đậu và chúc …chúc em với anh hạnh phúc.
Huy thở nhẹ:
- Anh ân hận đã đùa anh ta quá lố. Khởi đầu là tại người bạn trước, sau đó anh định cãi chính nhưng lại ngại ngùng. Chắc Thạch giận anh lắm.
- Em nghĩ có nhưng chút chút thôi. Ông Thạch là người độ lượng và tư cách.
- Em muốn anh làm một cái gì không ? Để chuộc lỗi với em, với Thạch.
Ly mở mắt nhìn người yêu, ánh mắt nàng dịu dàng tha thiết:
- Không. Em chỉ muốn yên ổn bên anh và mong mỏi một điều là anh đừng bao giờ ở xa em nữa để khỏi có những chuyện phiền muộn như thế xảy đến với em.
Huy ôm lấy vai nàng:
- Anh sẽ ở cạnh em không bao giờ xa em nữa.
Chàng cúi xuống hôn lên mắt Ly. Đôi mắt nàng đẫm nước. Câu chuyện lãng mạn của gã chăn chiên và cô chủ nhà dễ thương trên ngọn núi một đêm lạnh dưới bầu trời đầy sao trở lại với Huy.
Huy thì thầm:
- Em còn nhớ câu chuyện cô Phan Nét và gã chăn chiên, con mèo tinh quái của anh ?
Ly gật đầu không nói. Huy tiếp:
- Cô Phan Nét người lớn rồi đấy, và gã chăn chiên sắp sửa mang trầu cau đến hỏi cưới nàng, em ạ.
Ly nhắm mắt tựa đầu vào vai Huy và ôm chặt cánh tay chàng. Huy lại cúi xuống. Nụ hôn của chàng nồng nàn, say đắm. Ly đón nhận một cách cam chịu, không nhiệt cuồng như một tối hôm xưa nghe Huy kể chuyện các vì sao đầy lãng mạn. Và trong óc nàng hình ảnh của Thạch, của Phi chợt lóe lên rực rỡ rồi mờ mịt dần dần. Ly lại thấy những thoáng buồn dâng lên khóe mắt, thấy mắt mình nồng ấm những giọt lệ bâng khuâng. Ly nghĩ thầm:
- Một giọt cho Thạch, một giọt cho Phi, những tình nhân không chờ không đợi trong đời tôi.


VÕ HÀ ANH (1974)